Thứ Bảy, 29 tháng 6, 2013

'Hợp pháp mại dâm sỉ nhục đạo đức gia đình Việt'

'Hợp pháp mại dâm sỉ nhục đạo đức gia đình Việt'

“Nếu hợp pháp mại dâm thành một nghề thì đây sẽ là nghề tủi nhục nhất xã hội. Ai mà muốn bán dâm chứ? Những người bán dâm có thể là những người quá bức bách, không lối thoát. Những thành phần còn lại là "bán nhân phẩm, danh dự..." chứ không phải là lao động”.

Bài viết 'Hoa hậu Mỹ Xuân đi tù, nên hợp pháp mại dâm' ngay lập tức nhận được hàng trăm ý kiến phản hồi bạn đọc gửi về VnExpress. Bài viết trên cho rằng nên công nhận mại dâm như một "nghề" trong xã hội như bao nghề khác để có sự quản lý của nhà nước còn hơn là cứ tiếp tục "giả dối" với nhau như hiện nay.
Nhưng nhiều ý kiến phản đối đề xuất trên, bởi hợp pháp nghề này sẽ là một nghề sỉ nhục lên nền tảng đạo đức gia đình, nhân cách của con người Việt Nam.
“Nếu là một nhà lãnh đạo tôi không bao giờ chấp nhận hợp pháp mại dâm. Bởi hợp pháp rồi xã hội sẽ đi đến đâu? Tương lai của dân tộc sẽ đi về đâu? Hậu quả sẽ để lại như thế nào? Và những căn bệnh truyền nhiễm từ đó làm xã hội đi đến đâu? Mà các bạn dám phát biểu hung hồn thế. Tôi hỏi các bạn nhé nếu người thân của bạn có liên quan đến mại dâm bạn sẽ nghĩ sao?”, độc giả Thái Sơn chia sẻ.
“Vì chúng ta là người Việt Nam, cái gì cũng phải có giới hạn, có hai mặt của nó. Nếu hợp pháp mại dâm thành một nghề, thì đây sẽ là nghề tủi hổ nhất xã hội. Ai mà muốn bán dâm chứ? Những người bán dâm có thể là những người quá bức bách, không lối thoát; Những thành phần còn lại là "bán nhân phẩm, danh dự..." chứ không phải là lao động”, bạn đọc Mr Mind nói.
“Đúng thế, cái nghề đó trong mắt tôi nó thật là nhơ nhuốc và tôi luôn dè bỉu vấn đề này. Cho nên tôi thề không dám đụng vào mấy gái bán dâm vì sợ bị coi thường. Tôi nghĩ nếu xã hội pháp luật đồng tình việc này thì đây là một sự sỉ nhục lên nền tảng đạo đức của gia đình và nhân cách của con người”, độc giả Phạm Anh Tuấn bức xúc.
“Đúng! Nếu mại dâm trở thành một nghề hợp pháp thì những gia đình văn hóa liệu có còn? Thân phận những người phụ nữ rồi sẽ đi đến đâu khi họ có thể kiếm đồng tiền bằng thân xác có sẵn mà chẳng phải cố gắng phấn đấu học tập? Bệnh truyền nhiễm sẽ lan truyền nhanh chóng, liệu có ngăn chặn kịp thời?".
"Xã hội liệu sẽ phát triển đến đâu khi một nước nghèo mà phụ nữ bán dâm, nam giới thì sa đọa vì có thể công khai thỏa mãn nhu cầu của mình bất kể lúc nào, nơi đâu? Nhân cách con người sẽ theo đó mà xuống dốc trầm trọng, mà cụ thể nhất là sẽ có các vụ đánh ghen, làm nhục người khác lại nhan nhản xuất hiện và còn biết bao vấn đề khác nữa...”, độc giả Thanh kết luận.

Nguồn:VnExpress

Thứ Năm, 27 tháng 6, 2013

Nhà báo tự do= phản động

Nhà báo tự do = phản động

Nhiều người thường nói rằng thẻ nhà báo chỉ là một cái thẻ, không quan trọng. Nhưng trên thực tế, nó rất quan trọng, vì trong luật pháp cũng như trong nhận thức của xã hội, nhà báo phải là người “đang hoạt động hoặc công tác thường xuyên với một cơ quan báo chí Việt Nam và được cấp thẻ nhà báo” (Điều 14 Luật Báo chí). 

Người chưa/không được cấp thẻ thì không được công nhận là nhà báo. Từ đây dẫn đến việc họ đương nhiên bị gạt ra khỏi bất kỳ sự kiện nào mà ban tổ chức, cơ quan an ninh, chính quyền… không muốn bị báo chí biết. Ở rất nhiều hội thảo, hội nghị, sự kiện chính trị - xã hội, ban tổ chức luôn đặt điều kiện “phải có thẻ nhà báo” mới gửi giấy mời. Bằng cách này, ban tổ chức đã loại ra ngoài đông đảo phóng viên, là những người hoạt động báo chí y hệt như nhà báo nhưng không được cấp thẻ.

Công an, an ninh, hơn ai hết, là những người được quán triệt chặt chẽ rằng phải có thẻ do Nhà nước cấp mới được gọi là nhà báo, điều này đồng nghĩa với việc tất cả những người đang hoạt động báo chí mà không có thẻ thì đều là “phóng viên tự do”, “tự xưng/ mạo nhận”, và đều có thể bị ngăn chặn triệt để, không được phép tiếp cận thông tin. Ngày 30/10/2012, khi phóng viên Truyền thông Dòng Chúa Cứu Thế Việt Nam, Huyền Trang, bị công an đưa về đồn thẩm vấn, cô nói cô là phóng viên. Nhân viên công an liền quát: “Ai công nhận chúng mày là nhà báo hả? Thẻ tác nghiệp của chúng mày đâu? Một lũ ăn không ngồi rồi, rồi rủ nhau phản động hả?”.

Riêng trong hai năm 2011 và 2012, trên cả nước đã xảy ra hàng chục vụ phóng viên bị đánh. Thủ phạm là lưu manh côn đồ, bảo vệ, vệ sĩ, công an, và cả dân thường. Nhưng trong tư duy của chính quyền, nạn nhân nếu chưa có thẻ thì không phải là nhà báo, do vậy sự việc không nghiêm trọng tương đương với “hành hung nhà báo.”

Với blogger, tình hình còn tệ hại hơn: Họ không những không được pháp luật bảo vệ mà ngược lại, còn bị xử lý. Điếu Cày, Tạ Phong Tần, và tất cả các thành viên của Câu lạc bộ Nhà báo Tự do đều “không phải là nhà báo”, nên bị cơ quan công an, an ninh xua đuổi, đàn áp thẳng tay khi họ có mặt tại các điểm nóng để đưa tin, dù chỉ là lên blog của họ. 

Một mặt, Đảng và Nhà nước xiết chặt việc “nắm tư tưởng”, “định hướng” báo chí chính thống. Mặt khác, Đảng và Nhà nước nhất định không công nhận blogger là nhà báo. 

Làng báo chính thống và blog chính trị ở Việt Nam đều biết đến Trương Duy Nhất, người từng bỏ nghề báo để trở thành blogger, chủ trang mạng “Một góc nhìn khác”. Sau khi ông Nhất bị bắt ngày 26/5/2013, nhà báo Đức Hiển (Facebooker Bố Cu Hưng) bình luận trên Facebook cá nhân rằng “vấn đề của một nhà báo là phải có thông tin. Khi thiếu khả năng hoặc cơ hội tiếp cận thông tin thì góc nhìn nếu khác là chửi đổng mà nếu giống là a dua…”.

Cộng đồng FB và blog chính trị rộ lên một đợt chỉ trích nhà báo Đức Hiển. Tuy nhiên, nhìn từ góc độ của chính quyền thì ông Đức Hiển nói đúng. Khả năng và cơ hội tiếp cận thông tin chính là cái khác biệt giữa nhà báo và blogger, giữa nhà báo chính thống và nhà báo tự do. Blogger không thể nào có mặt ở các sự kiện chính trị-xã hội quan trọng do Nhà nước tổ chức, không thể nào tham dự hội thảo, hội nghị quốc gia, quốc tế, không thể nào tiếp cận quan chức cấp cao của Đảng và Nhà nước. Và chính quyền ý thức được rằng phải khoét sâu vào điểm yếu ấy của blogger thì mới giữ nền báo chí công dân ở thế yếu hơn báo chí cách mạng được. Song song với đó là việc tạo cuộc chiến vô hình “lề phải – lề trái” để ngăn chặn mọi sự hợp tác, bắt tay nhau giữa nhà báo quốc doanh và nhà dân báo.
Đoan Trang

                                                                                                                                                                                        


Thứ Hai, 17 tháng 6, 2013

Quán quân "Tiếng hát mãi xanh 2013"

Quán quân "Tiếng hát mãi xanh 2013" tri ân khán giả


(TNO) Quán quân Duy Dũng cùng “những chàng trai vàng” của Tiếng hát mãi xanh 2013 đã có cơ hội tái ngộ và tri ân khán giả trong đêm nhạc mở màn cho loạt chương trình Xanh hoài Tiếng hát mãi xanh diễn ra vào tối 15.6, tại nhạc viện TP.HCM.

Lần đầu tiên đứng trước một chương trình ca nhạc quy mô dành riêng cho mình, những giọng hát vốn “không chuyên” được phát hiện muộn mằn bởi cuộc thi Tiếng hát mãi xanh như Nguyễn Duy Dũng, Mai Văn Đặng, Trần Ngọc Hòa đã thật sự tự tin và “tỏa sáng” không kém bất kỳ ca sĩ chuyên nghiệp nào.
Đặc biệt là Nguyễn Duy Dũng, không làm phụ lòng khán giả đã tin yêu từ Tiếng hát mãi xanh 2013, “chàng trai” đến từ Hội An chứng minh sự thuyết phục của ngôi vị mình đã đạt được, khi lần nữa thể hiện lại những ca khúc tạo nên sự thành công cho anh trong mùa giải vừa qua với Áo anh sứt chỉ đường tà (Phạm Duy - thơ Hữu Loan), Vì đó là em (Diệu Hương), Cõng mẹ đi chơi (Trần Quế Sơn)…
  
Quán quân Tiếng hát mãi xanh 2013 trở lại ấn tượng với bản lĩnh và giọng ca đầy thuyết phục trong đêm diễn dành riêng cho mình
Sở hữu chất giọng trữ tình, tự sự nhưng cũng đầy nội lực, Duy Dũng đã lôi cuốn khán giả bằng những xúc cảm mãnh liệt nhưng chân thành, mộc mạc gửi gắm từ người con xứ Quảng, với những ca khúc lãng mạn anh chọn thể hiện trong đêm như: Áo lụa Hà Đông (Ngô Thụy Miên - thơ Nguyên Sa), Mắt lệ cho người (Từ Công Phụng), Anh còn nợ em (Phan Thành Tài)..., và đặc biệt là Thuở ấy có em (Huỳnh Anh) đầy quyến rũ qua phong cách blues-jazz.
Bên cạnh đó, “Ông già Nam bộ” Mai Văn Đặng xuất hiện trở lại nhẹ nhàng, thanh thoát nhưng hào hùng, vui nhộn với Đoàn lữ nhạc (Đỗ Nhuận), rồi nức nở với Xóm đêm (Phạm Đình Chương), lả lướt tango với Bóng chiều tà (Nhật Bằng); hào hoa với Mộng dưới hoa (Phạm Đình Chương, thơ Đinh Hùng), lãng mạn với Chiếc lá cuối cùng - ca khúc đã mang đến cho ông giải Thí sinh hát dòng nhạc lãng mạn, trữ tình giàu cảm xúc nhất Tiếng hát mãi xanh 2013 vừa qua.
Trần Ngọc Hòa lại ngọt ngào, tình tự với Sông quê (Đinh Trầm Ca); rồi lại vút cao, tha thiết với Dấu tình sầu (Ngô Thụy Miên) và tình tự trong Lâu đài tình ái (Trần Thiện Thanh).

"Ông già Nam Bộ" Mai Văn Đặng vẫn duyên dáng như trên sân khấu Tiếng hát mãi xanh 2013

Anh Trần Ngọc Hòa thể hiện các ca khúc ngọt ngào, sâu lắng
Ngoài ra, không thể không kể đến sự góp mặt của các khách mời như Kim Thoa (Tiếng hát mãi xanh 2012), Bích Lệ, Ngọc Dung (Tiếng hát mãi xanh 2013), đã tạo nên sự đồng điệu, duyên dáng với các tiết mục song ca cùng ba “chàng trai vàng”. 

Tiết mục song ca của Duy Dũng và khách mời Kim Thoa với ca khúc Hoài cảm (Cung Tiến) được đánh giá là "điểm nhấn" ấn tượng cho đêm diễn
Tất cả đã cùng nhau đem lại một đêm nhạc vừa nồng nàn, ấm áp dành cho khán giả yêu thích Tiếng hát mãi xanh, vừa sang trọng nhưng lại gần gũi, ấm cúng rất… phòng trà, với những màn giao lưu, những câu chuyện đời thường được MC Quỳnh Hương dẫn dắt tình tự, hào hứng và hóm hỉnh.
Mặc dù chưa có kế hoạch thực hiện định kỳ, nhưng loạt chương trình Xanh hoài Tiếng hát mãi xanh sẽ cố gắng được duy trì để những “giọng ca xanh mãi” có nhiều cơ hội được bước lên sân khấu dành riêng cho họ như những nghệ sĩ biểu diễn thực thụ, trong sự đón nhận của các khán giả yêu mến cuộc thi này.
Hiền Nhi
Nguồn: Thanh niên online

Chủ Nhật, 16 tháng 6, 2013

Hội An, nét đẹp yên bình

Hội An, nét đp yên bình

Non nước hu tình vi cnh ngư dân và by trâu, bãi bin thơ mng vi làn nước trong xanh như ngc đ ra bin Đông đã to cho ph c Hi An mt nét đp yên bình quyến rũ du khách.
Phố cổ Hội An(ảnh nguồn từ  Google)
Mc du lch ca ph trang báo Libération dn đc gi đến vi thành ph Hi An. Ngày nay, thành ph Hi An vn còn gi nét kiến trúc c đc đáo.
Bài báo đc bit nhn mnh đến v êm đm ca thành ph c Hi An, đây chính là điu thu hút du khách đến tham quan. Không mt tiếng còi xe như ti mt s tnh thành khác ca đt nước bi vì vào mt vài khung gi, thành ph cm âm thanh xe c ti trung tâm lch s. Vào thế k 19, Hi An chính là nơi dng chân ca các thương nhân nước ngoài châu Âu, Nht Bn hay Trung Quc đến đây trao đi hàng hóa như g quý, các loi gia v, vi vóc, gm s.
Trước s hin đi hóa nhanh chóng ca đt nước, Hi An vn gi được nét riêng ca mình vi nhà mái ngói, tường vàng, minh chng cho mt mt quá kh giàu sang. Màu vàng được xem là biu tượng ca s phn thnh. Nhà c ti đây được xây dng theo kiến trúc Hoa-Nht vi balcon và ca bng g và các ca hiu tơ la.
Trên các con ph c, du khách tìm thy các căn nhà được xây dng t thi Pháp thuc hay nhng ngôi nhà nh hơn xây bng đá. Trên các con đường, nhng giàn hoa giy hng, tím đua nhau khoe sc. Đêm đến, hương hoa nhài ta ra làm xao xuyến du khách và to ra mt v yên bình, mát m chn dân gian. Đ tránh cái nóng oi bc Hi An, du khách cũng có th tham quan chùa chin vi kiến trúc đc đáo chm khc rng phượng vi hương khói nghi ngút to cho du khách mt cm tưởng đang chn cc lc.
Đ thay đi chút không khí, du khách có th hòa mình ra thiên nhiên, đp xe dc con sông, ngm cnh đng quê vi hình nh người nông dân đi nón lá, mt hình tượng rt đc trưng ca Vit Nam. Gn đó khong 5km, du khách có th ra bin tn hưởng hết v đp mà t nhiên đã ban tng cho thành ph này. Ti đến, du khách tri chiếu ra ngi và thưởng thc m thc Vit Nam vi món cao lu ni tiếng, mì hoành thánh ... và ngm cnh bin v đêm, ngư dân chài lưới. Đèn lng đ thp sáng các con ph, mt khung cnh tht thi v.

Thứ Bảy, 15 tháng 6, 2013

Nguyễn Phương Uyên

Em Uyên

Hôm nay đọc thư mẹ Uyên gửi cho em, chỉ thấy những dòng chữ ướt nhòe. Em mới hai mươi mốt tuổi. Bằng tuổi em, mình còn là một đứa trẻ ham chơi hơn ham học, chẳng khi nào đủ can đảm và kiến thức để vặn lại những thứ ngây ngô người ta dạy cho ở trường. Ngày qua ngày, mình chọn những niềm vui bé nhỏ, những cảm xúc hời hợt, cố tô vẽ cho manh chiếu hẹp của mình thật sặc sỡ và giả vờ đó là hạnh phúc của đời mình. Đáng thương thay cho mình, những cảm xúc đó chưa bao giờ khỏa lấp được những khoảng trống vô hình không thể lý giải.

Rồi mình cũng đi phượt, đi chơi đây đó, đôi ba lần gì đó, thử tìm kiếm một điều gì đó thật vừa vặn. Cũng ruộng đồng bát ngát, cũng đỉnh núi chơi vơi, cũng những cung đường hơi hơi ngoằn ngoèo một tý, không hoành tráng như chúng bạn, nhưng có lẽ đủ để hiểu rằng nó chẳng thể mang lại cho mình cảm xúc gì đặc biệt.

Mình cũng tập tành chụp ảnh một dạo. Chổng mông, quỳ gối, nằm trườn ra đường bấm lấy bấm để rồi về kì cạch lọc ra vài ba khung hình, háo hức nghĩ ra một cái caption nào đó thật hay ho, sướt mướt, thật nhiều xúc cảm vay mượn, cố ép nó vào một tấm ảnh chả liên quan mẹ gì, rồi lại háo hức bốt lên Facebook. Mình kết thúc những chuyện tầm phào đó trong vòng không đầy một năm.

Rồi mình, cũng như chúng bạn, chả biết làm gì ngoài than vãn chán nản với công việc, cuộc sống. Ngày qua ngày lê lết từ nhà lên công ty, vật vã 8 tiếng rồi lại lê lết về nhà, trăm ngày như một ngày. Hết việc thì lại đảo Facebook chơi, bốt dăm ba câu thơ vô nghĩa, ra điều tâm trạng, ai muốn hiểu thế nào cũng được. Hết mưa lại nắng, hết ngày lại đêm, cứ thế mà thơ với nhạc. Điều khả dĩ mang lại niềm vui nhất cho mình cũng như cho họ, là một công việc lương cao hơn, một chỗ ngồi hoành tráng hơn. Nhưng những cảm xúc quy ra được thành tiền đó nhanh chóng qua đi, bởi lòng tham của con người có bao giờ giới hạn. Những khi "cơm áo gạo tiền níu thân sát đất", câu hỏi duy nhất luẩn quẩn trong đầu là ờ, ý nghĩa cuộc sống là cái bỏ mẹ gì nhỉ? Đoạn hăm hở lên mạng tìm dăm ba chữ thánh hiền, mấy câu "ranh ngôn" tào lao, cộp cộp bết bết, chèn mấy cái emoticon cười mỉm như Mona Lisa rồi dán lên tường lẩm ba lẩm bẩm như thằng thần kinh. Lúc sau sếp gọi điện giục nộp bài thì bốt tiếp một câu kêu giời là quá bận để yêu em. Thực ra có thêm một nghìn ngày nữa thì cũng khác gì đâu.

Ngày ngày, một số bạn chính trị gia lưu manh và con buôn lừa đảo lên báo lên đài hô hào toàn xã hội, giảng dạy đạo đức cho xã hội, xây dựng một đống các thể loại tấm gương đạo đức của đủ các thành phần. Chỉ cần bọn chúng đeo vàng xủng xoảng, mồm hét ra đô-la, hoặc khoác lên mình cái áo giảng viên là lập tức trở thành thần tượng của bao nhiêu con người. Quen khu trú trong không gian tinh thần một chiều, tự bóp dái trước mọi cảm xúc lành mạnh, khi bước vào đời sống thông tin, chúng mình cứ thần tượng và khúm núm với hết thằng này đến thằng khác, hết ta rồi đến tây, như một đứa trẻ mãi không cai được bầu sữa mẹ.

Từ bỏ cảm xúc và suy nghĩ của chính mình, chúng mình cứ mãi kí sinh trên cảm xúc và suy nghĩ của người khác. Lắm lúc nghĩ thấy cũng mệt, nhưng khoái cảm hời hợt, cam chịu, ngoan ngoãn và an toàn mà nó mang lại thì không dễ dàng từ bỏ.

Đọc thư mẹ Uyên gửi cho em, thương em một phần, phục em mười phần và mừng cho em trăm phần. Nhiều trang mạng cố tô vẽ em thành "anh thư", "Bà Triệu tái thế", gán cho em những thứ mà tôi tin chắc là em không có. Với tôi, em chỉ là một người đã cố sống trọn vẹn với cảm xúc và suy nghĩ của mình, cho dù cảm xúc và suy nghĩ đó đã trưởng thành hay chưa. Nói cách khác, em chỉ là một người bình thường muốn tự phân biệt được chính bản thân mình với mọi người xung quanh. Cố cứu lấy chính mình trước khi chết chìm trong sự hòa tan với tất cả, thường mỗi người đều phải trả một cái giá nào đấy. Cuộc sống chỉ đẹp khi mình chấp nhận trả giá cho nó, và phải bằng giá cao. Ta không thể ôm mãi cái nhịp điệu khiên cưỡng và hời hợt để gào khóc về sự nhạt nhẽo của cuộc sống được.

Tôi thực lòng không quan tâm đến cáo trạng của Uyên, bởi phiên tòa của em cũng sẽ giống như bao phiên tòa "công khai, đúng pháp luật" khác trên đất nước chúng ta mà thôi. Tôi quan tâm đến những giọt nước mắt của mẹ Uyên, những giọt nước mắt tuôn trào tự do, đớn đau và hạnh phúc. Ai biết được chừng ấy cảm xúc lại có thể dồn nén được vào trong một giọt nước mắt và nhỏ xuống mảnh đất tinh thần cằn cỗi của chúng ta? Tôi tin Uyên và tin cả những giọt nước mắt của mẹ Uyên.

"Con biết không, Mẹ không hề đơn độc. Khi dòng nước mắt buốt giá trong mẹ tuôn trào tự do. Rất nhiều những dòng nước mắt tuy ở cách xa, xa lắm đã chan hòa cùng mẹ, khi nhắc đến con gái bé nhỏ của mẹ. (...)

Con gái yêu của mẹ, con ngoan hiền của bố, cố lên con nhé! Bố mẹ luôn yêu quý và tôn trọng sự lựa chọn của con. Bố mẹ luôn tin ở con.


Mẹ yêu con."
Thư mẹ Uyên gửi cho em:

Mẹ đau đớn khi nghĩ về con, nhớ lần trước gặp mặt, con nhảy chồm lên ôm cổ mẹ. Mẹ ôm hôn lên đôi gò má vẫn còn phản phất mùi sữa mẹ của con. Mẹ vén mớ tóc lòa xòa để hôn lên trán con yêu của mẹ. Nhưng lần gặp mặt này hoàn toàn khác, mẹ không thể ôm con vào lòng bởi tấm kính oan nghiệt đã chia cách mẹ và con. Giờ đây mẹ ngồi viết những điều này, là lúc mẹ lo lắng, nhớ và yêu con biết bao. Con gái bé nhỏ của mẹ ngày nào, giờ phải một mình chống chọi với bao nguy hiểm. Từng ngày-giờ-phút trôi qua với mẹ là mang theo sự lo lắng nặng nề là thế, nhưng với con gái bé nhỏ của mẹ, điều đó trở nên khủng khiếp hơn rất nhiều.

Những vết thâm tím trên người con đã hằn sâu vào tim mẹ. Nhìn con bên kia tấm kính chắn cách âm, con dùng tay ép vào lòng ngực nói: “Mẹ ơi! Con đau tức ngực và khó thở nhiều lắm, ba mẹ cứ yên tâm – con rất tự tin”. Khi ấy mẹ chỉ muốn lồng lên gào thật to: “Lương tâm của các người ở đâu? những con người mang quả tim sắt đá”. Nhưng mẹ đã không làm thế, phải chăng mẹ thật chẳng ra sao? Mẹ phải cố gắng lắm mới kiềm chế được, mẹ tự nhủ, không, không được lãng phí dù chỉ một giây. Chỉ 20 phút ngắn ngủi, mình phải nói điều cần thiết cho con. Mẹ đã nuốt nước mắt vào trong để chuyển đến cho con những thông điệp cần thiết, với mẹ đó là một việc quá sức.

Rồi con dặn mẹ gởi bộ đồ nào mà mẹ ưng ý nhất cho con, để con mặc khi ra tòa. Con muốn chải đầu tươm tất nhưng trong tù không có lược vì con tôn trọng mọi người. Lời con nói làm mẹ cảm nhận được sự khôn lớn của con. Con đã trưởng thành chính cái nơi đáng sợ và khắc nghiệt nhất (ngục tù tăm tối). Hơn bao giờ hết, ấy là lúc mẹ vô cùng hãnh diện và tự hào về con. Thời gian nhanh như cắt 20 phút đã qua, mẹ và con vẫy tay hôn tam biệt. Con quay lưng, bước chân chậm chạp yếu ớt, mẹ nhìn theo con cõi lòng tan nát. Mẹ lo sợ biết bao, sự dã man tàn bạo cùng những lời nói dối vô lương tâm của cán bộ trại giam Long An tên Đinh Công Chí. Những câu hỏi trong đầu mẹ liên tục hiện ra, tại sao ông ta nói dối? Ai đã đang tâm tấn công, đánh đập tàn bạo một bé gái đến ngất xỉu? Họ có phải tù nhân hay không? Cho dù họ là ai họ cũng không thể nào xuống tay tàn độc với một bé gái đáng yêu như vậy. Tại sao ông ta bắt mẹ phải làm cam kết về sự nguy hại tính mạng của con, theo chỉ đạo của cấp trên ông ta? Điều ép buộc vô lý này đã làm mẹ lo sợ nhiều hơn. Nỗi sợ hãi trong mẹ dâng lên, mỗi lúc một cao hơn, đến nghẹn thở.

Trên đường về hôm ấy, đầu mẹ như chực vỡ tung ra. Hình ảnh con bước đi nhè nhẹ đau đớn, những vết thương trên da thịt con cứ cuốn lấy mẹ. Chúng siết lấy mẹ mỗi lúc một chặt hơn. Khi nghe mẹ thuật chuyện, bố con đau đớn xiết bao. Em con nói thương chị quá, em tỏ vẻ bức bối -buồn bực lắm.

Con yêu dấu của mẹ! Con biết không, Mẹ không hề đơn độc. Khi dòng nước mắt buốt giá trong mẹ tuôn trào tự do. Rất nhiều những dòng nước mắt tuy ở cách xa, xa lắm đã chan hòa cùng mẹ, khi nhắc đến con gái bé nhỏ của mẹ. Bây giờ đây mẹ sẽ cố làm điều gì đó cho con, dù mẹ có phải hy sinh tính mạng này, để giành lại cho con một việc dù nhỏ nhất. Mẹ cũng sẽ làm mà không bao giờ hối tiếc.

Con gái yêu của mẹ, con ngoan hiền của bố, cố lên con nhé! Bố mẹ luôn yêu quý và tôn trọng sự lựa chọn của con. Bố mẹ luôn tin ở con.

Mẹ yêu con.

Nguyễn Thị Nhung

Hàm Trí, Bình Thuận

02/05/2013
 Nguồn: http://www.chuacuuthe.com/2013/05/03/me-phuong-uyen-me-yeu-con

Thứ Bảy, 8 tháng 6, 2013

Khi báo mạng vắng Nhất

Khi báo mạng vắng Nhất

Mấy ngày qua bài viết về Trương Duy Nhất đã tạm lắng. Báo chí chính thống cũng không có thông tin gì thêm. Tuy vậy, mọi người quan tâm đến cựu nhà báo Trương Duy Nhất vẫn còn câu hỏi: Tại sao Trương Duy Nhất bị bắt.
Tôi cũng vậy. Dù đã đọc rõ thông tin qua báo chí. Blogger Trương Duy Nhất vi phạm điều 258 của bộ luật hình sự. Nhưng tôi vẫn lấy làm ngạc nhiên, nhất là phải áp dụng hình thức „ bắt khẩn cấp“ đối với một người như Trương Duy Nhất.

Tuy không phải là bạn của Nhất, cũng không phải là fans của Nhất nhưng tôi vẫn đọc những bài viết trên Blog của Nhất.

Tôi đã từng đọc bài của Nhất viết trên báo chí, khi anh còn là phóng viên của tờ Đại Đoàn Kết. Rồi cũng đọc những bài ngắn trên Blog riêng của anh. Ngay từ lúc này tôi đã thấy Nhất có hai giọng văn khác nhau. Trên báo chí chính thống các bài đều giống như các bài viết như các phóng viên khác. Nhưng trong Blog thì khác hẳn. Nhất có một thái độ dứt khoát, có chính kiến mạnh và đi sâu vào các vấn đề chính sự nóng hổi.

Anh đả phá quan niệm vốn có của hai phía, phía trong nước và hải ngoại, phía chính thống và phía „ lề trái“.

Điều này gây ngờ vực cho nhiều người đọc. Có nhiều người còn cho rằng Nhất là người của anh ninh mạng nhà nước, viết những bài như thế để làm con mồi, nhử những nhà „hoạt động dân chủ“ trên mạng. Sự nghi ngờ của dân mạng không phải là không có lý, vì Nhất đã từng 8 năm làm phóng viên cho báo CA Đà Nẵng. Nhất chắc chắn phải là người được nhà nước tin tưởng và cũng từng tháp tùng chủ tịch nước trong chuyến công tác ở nước ngoài.

 Nhưng bài của Nhất không phải luôn được tung hô. Cả hai phía, trong nước và nước ngoài, đều có khen và cũng đả kích Nhất tơi bời. Trong nhiều Entry Nhất bị công kích mạnh, thậm chí bị thóa mạ, buộc anh phải khóa comments.

Dù khen hay chê nhưng người đọc đều phải thừa nhận, Nhất là một người có cá tính mạnh, có chính kiến riêng và có kiểu suy luận vấn đề khác hẳn với số đông khác.

 Nhất cũng đã làm cho giới báo Việt Nam một cú shock khi anh tuyên bố, bỏ viết báo chính thống, chuyển sang chuyên tâm viết Blog. Có lẽ anh là người duy nhất từ trước đến nay dám bỏ công việc phóng viên một cách tự nguyện trong khi anh là một cây bút đang ăn khách, sức viết tràn trề. Không kinh doanh hay làm một việc gì khác, anh bảo là chỉ chuyên tâm viết Blog. Đây cũng là một điều gây ngờ vực cho mọi người. Từ trước đến nay có ai ở Việt Nam mà sống bằng cách viết Blog đâu, cũng không có doanh nghiệp nào quảng cáo ở Blog cả. Vậy thì thực sự Nhất kiếm tiền nuôi thân bằng cách nào?

 Nói thì dễ nhưng muốn duy trì Blog cũng khó. Blog của anh luôn gặp khó khăn. Luôn bị các Hacker đánh phá, chiếm đoạt, phá hủy dữ liệu. Ngay thời anh liên kết với trang VnWeblogs, nơi sân chơi của nhà văn nhà báo cũng bị „ Sinh tử lệnh“ tấn công. Họ cũng bị vạ lây. Sau nhiều tuần trang ngừng hoạt động, nhiều người phải rơi bỏ sân chơi này, nhưng không ai trách Nhất cả.

 Nhất có yêu nước không?

Có! Điều này thể hiện qua các bài viết trên Blog. Nhất yêu nồng nàn quê hương thành phố nơi Nhất đang ở. Nhiều bài Nhất viết khen Đà Nẵng mà những người nơi khác đọc cũng chạnh lòng. Nhất khen những gì mà lãnh đạo địa phương làm được, Nhất chê những gì còn yếu kém. Nhưng Nhất viết theo kiểu của Nhất, thẳng băng, rạch ròi, không cả nể hay né tránh.

Nhất có phản động không?

Phản động hiểu theo kiểu triết học thì không, thậm chí là rất cách mạng nữa là khác. Nhất muốn cho đất nước thay đổi tiến lên cho bằng các nước khác. Nhất hay so sánh cách này với cách khác, nước Việt Nam với các nước khác. Ngay cả tầng lớp lãnh đạo của quốc gia Nhất cũng không tha, so sánh tất. Nhất đả phá lề lối cũ, Nhất mạnh dạn đưa ra ý tưởng mới, phải đổi thay xã hội. Xét cho cùng thì đấy là rất cách mạng.
Trong các bài viết của mình, Nhất không tung hô chào đón „ dân chủ „ và cũng không hô hào kéo bè, lập hội để lật đổ hay chống phá chế độ.

 Vậy thì sao phải bắt Nhất?

Theo thông tin báo chí thì Nhất đã vi phạm điều 258, Bộ luật hình sự:
„. Tội lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước, quyền, lợi ích hợp pháp của tổ chức, công dân

1. Người nào lợi dụng các quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, tự do tín ngưỡng, tôn giáo, tự do hội họp, lập hội và các quyền tự do dân chủ khác xâm phạm lợi ích của Nhà nước, quyền, lợi ích hợp pháp của tổ chức, công dân, thì bị phạt cảnh cáo, cải tạo không giam giữ đến ba năm hoặc phạt tù từ sáu tháng đến ba năm.

2. Phạm tội trong trường hợp nghiêm trọng thì bị phạt tù từ hai năm đến bảy năm.“

 Như vậy Nhất đã bị bắt vì „ lợi dụng báo chí…vi phạm quyền lợi của Nhà nước…“ khi viết Blog trên mạng.
Nhất không gây gổ với ai cả. Nhất không lập hội, không biểu tình, không chống đối, không hô hào lật đổ, cũng không nhập hội hè. Mỗi tội viết Blog.

 Nếu xem kĩ trên mạng thì có đến hàng trăm, thậm chí hàng ngàn bài viết của vô số Blogger hết sức phản động, thậm chí vô cùng cực đoan. Họ hô hào lập hội, hô hào lật đổ chính quyền, thậm chí còn hô hào cả những biện pháp bạo lực. Hằng hà vô số bài viết có tính kích động hay bôi nhọ cá nhân các lãnh đạo với lời lẽ hết sức miệt thị. Thế nhưng họ không bị bắt, không bị hacker tấn công. Chung quy là sức lan tỏa của các trang này kém. Người đọc biết chọn lọc thông tin, biết điều gì hay, mới và cũng biết điều gì là thị phi.

 Chính quyền cho bắt một người viết báo mạng. Trước tiên họ phải thừa nhận thành công lan tỏa của người đó, ảnh hưởng của người đó đối với truyền thông.

Những bài viết của Nhất đã gây khó chịu cho chính quyền. Không nhất thiết là Nhất phản động hay có ý thức thù nghịch, nhưng lối viết của Nhất đã có sức thuyết phục người đọc và đưa cho họ một kiểu tư duy mới, khác hẳn với tư duy giáo điều của chính thống.

Ngay trong trang của mình, Nhất cũng đã từng kể vắn tắt về chuyện đã bị an ninh của công an sách nhiễu. Thậm chí đã bị cảnh cáo qua mạng. Nhất không chịu quy phục, vẫn cứng rắn theo kiểu của Nhất.

Rất có thể công an đã lập hồ sơ theo dõi, sàng lọc bài viết, tập trung tư liệu và chỉ có chờ dịp mà thôi.

 Lệnh bắt Trương Duy Nhất được tiến hành theo „ bắt khẩn cấp“. Đây là một hình thức chỉ áp dụng cho đối tượng đặc biệt nguy hiểm. Bởi vì theo điều 81, Bộ luật tố tụng hình sự quy định:

1. Trong những trường hợp sau đây thì được bắt khẩn cấp:

A) Khi có căn cứ để cho rằng người đó đang chuẩn bị thực hiện tội phạm rất nghiêm trọng hoặc tội phạm đặc biệt nghiêm trọng; Khi người bị hại hoặc người có mặt tại nơi xảy ra tội phạm chính mắt trông thấy và xác nhận đúng là người đã thực hiện tội phạm mà xét thấy cần ngăn chặn ngay việc người đó trốn;

C) Khi thấy có dấu vết của tội phạm ở người hoặc tại chỗ ở của người bị nghi thực hiện tội phạm và xét thấy cần ngăn chặn ngay việc người đó trốn hoặc tiêu huỷ chứng cứ.“

Nhất đang sống ở Đà Nẵng, mọi hoạt động vẫn như thường lệ, vẫn chăm chỉ đọc báo, viết Blog và giao du với bạn bè. Nhất không cướp đoạt, không uy hiếp cá nhân hay tổ chức nào cả. Hơn nữa cũng không có ai bị thiệt hại hay đe dọa nghiêm trọng cả.

Thế nhưng Nhất vẫn bị bắt khẩn cấp.

 Lý do tại sao Trương Duy Nhất bị bắt khẩn cấp đã được nhiều người đề cập đến. Chung quy là từ lâu Nhất đã rơi vào vòng ngắm của an ninh, chỉ cần một lý do cụ thể thì Nhất sẽ rơi vào vòng lao lý.

Lối viết của Nhất sắc sảo. Nếu quy tội cho Trương Duy Nhất cũng khó. Nhiều lúc người ta ngờ rằng, Nhất phải có một nguồn thông tin cực kỳ phong phú, hoặc là đằng sau Nhất phải có ai đó mà thành ra Nhất mạnh mồm.

Các điều Nhất viết trước hầu như là khá đúng. Nhưng có lẽ đó là do tư duy sắc sảo của Nhất. Người phóng viên hay Blogger muốn viết điều tiên lượng về vụ việc chưa xảy ra thì phần lớn đều „ nghe nhạc điệu, đoán chương trình“. Nhưng có thể điều này Nhất hơi xuất sắc do tư duy logic của anh.

Nhưng dù sao thì Nhất cũng đã quá đà trong những bài viết nói về Hội nghị trung ương 7 của Ban chấp hành ĐCS. Anh không bình luận nhiều mà chuyên về đưa tin, tin gần như mới nhất công bố trên mạng. Tai hại hơn là anh lại cho cập nhật cả thời gian, lịch trình như một hotline. Nếu thông tin kia chính xác thì chắc chắn Nhất phải có một nguồn tin nội bộ nào đó. Vì Nhất ở Đà Nẵng, không liên quan gì đến đại hội. Dù có quen biết đến đâu, Nhất không có quyền công bố những thông tin như vậy.

 Nếu bên an ninh kiểm tra thông tin trên trang của Nhất, thấy trùng hợp với lịch trình của hội nghị và tần suất thông tin nhanh nhạy phù hợp thì họ bắt buộc phải bắt Nhất. Từ đó họ sẽ khai thác Nhất lấy thông tin ở đâu, từ ai. Quy chế bảo mật cho thông tin và quy chế bảo mật cho hội nghị hết sức nghiêm ngặt. Vậy thì việc để lọt thông tin nội bộ ra ngoài thì hết sức nghiêm trọng.

 Việc công an khám xét, bắt Nhất và cho di lý ngay ra Hà Nội cho thấy rằng bắt Trương Duy Nhất không phải từ Đà Nẵng mà từ những cấp cao hơn ở Hà Nội. Có nghĩa là họ cũng ngại có những can thiệp từ địa phương, vì địa phương không có chủ trương này.

 Mấy hôm nay vắng tin Nhất. Chắc Nhất đang đối đầu với cáo buộc mình. Tôi tin một người như Nhất thì cũng đủ lý lẽ để bác bỏ các cáo buộc đó. Một người từng viết báo cho công an có thâm niên, hiểu cách điều tra, hiểu tâm lý người điều tra thì cũng không sợ hãi gì về chuyện „ phản động“. Nhất đủ bản lĩnh để vượt qua điều đó.

Nhưng nếu Nhất vướng vào chuyện tiết lộ thông tin thì sẽ rất khó cho Nhất và cũng sẽ khó cho những người liên quan.

 Cũng tiếc cho Nhất.

Người viết báo và viết Blog có bản lĩnh như Nhất không nhiều.
                                                                                                                                                                                                     
                                                                                                                                                                                                       Dân Choa

Thứ Năm, 6 tháng 6, 2013

Bài văn lạ, mới của một học sinh 9x bị " 0 điểm " gây xôn xao trên mạng

 Phân tích truyện Thánh Gióng

Nguyên văn bài viết như sau: 
“Truyền thuyết kể lại thật ấn tượng khi Thánh Gióng ba tuổi chưa biết nói cười nhưng khi giặc Ân đến thì thoắt cái vươn vai để trở thành người lớn trong phút chốc, ngay sau đó thì đã dùng gậy sắt, cưỡi ngựa sắt uýnh tan giặc.
Wow, thậm chí ông còn dùng cả bụi tre làm vũ khí! Xong xuôi thì thay vì ở lại để nhận huân chương Anh hùng, ông lại vội vã bay ngay lên trời, để lại một loạt fan và người hâm mộ ngơ ngác.
Chắc là ông tuy thành người lớn nhưng tuổi vẫn trẻ con nên dễ ngượng trước đám đông, hoặc có thể ông ấy khiêm tốn và không mắc bệnh thành tích như người lớn bây giờ! Em hâm mộ ông, à… anh ấy lắm (mà sao trẻ thế họ lại cứ bắt gọi là ông nhỉ?)!
Nếu anh ấy mà không bay mất chắc khối người hâm mộ sẽ chết mê chết mệt. Ôi, anh Gióng thật manly, thật cool – thần tượng của em!
Nhưng em không chỉ hâm mộ mà còn thương anh ấy lắm, mới ba tuổi ranh, chưa biết gì mà đã buộc phải thành người lớn, phải làm chuyện người lớn trong khi chưa kịp hưởng tuổi thơ, tuổi thần tiên, tuổi mộng mơ, tuổi ômai như tụi em…Thật buồn, thật ghét chiến tranh đã cướp đi mất tuổi thơ của anh ấy!
Em thì ngược lại, em có tuổi thơ và thời con trẻ đầy đủ đến phát chán.Thực sự thì em chỉ mong cái tuổi thơ này kết thúc nhanh nhanh và thành người lớn cùng thần tượng của em sớm nhất có thể vì quá tuổi thơ của chúng em quá nhiều lý do để bực bội.
Này nhé: Tuổi thơ lúc nào cũng phải đi học, điểm kém thì bị chửi mắng, thậm chí dính chưởng của phụ huynh, muốn học giỏi thì lại phải quay cóp khi đi thi, em thì lại vụng nên quay toàn bị lộ. Lớp em tụi nó quay siêu lắm, có đứa còn được nhà trang bị điện thoại xịn để nhắn đầu bài, đứa thì móc với giám thị quăng phao cho. Em không biết dùng phao, chết đuối phải roài, hic hic…
Tuổi thơ lúc nào cũng bắt đi sở thú. Đi riết chán ốm vì chẳng có gì để xem. Có mấy con thú ốm nhom cứ đứng vậy hoài. Mà nghe nói một con voi mới tự nhiên lăn đùng ra chết, người ta bảo nó bị bệnh hiểm nghèo, em nghĩ là nó đói thôi. Ba em dạo này làm ăn chứng khoán hay đất đai gì đó mà về quặu nhà hoài, kêu làm ăn thế này thì có mà chết đói cả lũ! Đấy, người còn chết đói nữa là voi… Nên em chỉ muốn nhanh làm người lớn.
Tuổi thơ chán chết vì muốn đi chơi chẳng biết đi đâu và đi bằng gì. Xe công cộng thì vừa bẩn vừa hôi, lại chen chúc và luôn chậm giờ, chẳng nhẽ lúc nào cũng bắt gia đình cho quá giang. Em thích đi chơi ngoài thiên nhiên lắm mà không có chỗ nào đi, lại dơ và nguy hiểm nên mẹ không cho.
Mà sao cứ đi xa là người lớn lại sợ trẻ con làm chuyện bậy bạ nhỉ? Sao họ cứ suy bụng ta ra bụng người thế? Đi gần thì có mỗi chỗ duy nhất là siêu thị. Dạo này kinh tế khó khăn nên chẳng ai mua gì, cứ đi vào chơi cho mát. Chỗ khu game thì lúc nào cũng phải xếp hàng, tiếng động ẩm ĩ nhức hết cả đầu, haizzz… Nên em chỉ muốn nhanh làm người lớn.
Tuổi thơ thật chán vì không có gì để xem. Ca nhạc thì nhảm, lại chẳng có bài vui cho lứa tuổi tụi em. Cứ suốt ngày yêu nhau, bỏ nhau nhảm pà cố! Mà trong mấy cuộc thi Talent trên Ti vi thì tụi trẻ con cũng toàn bắt chước người lớn mới được giải cao đấy thôi, ai mà coi trọng con nít!
Phim Việt thì vừa chán vừa toàn chuyện người lớn, mấy cái phim Mỹ hành động thì hay, vậy mà cái hay nhất chuẩn bị chiếu thì lại bị cấm mất vì nghe nói quá bạo lực. Mấy đứa bạn nhà giàu nó còn được bay qua Thái, qua Sin xem chứ em thì potay.
Mà lạ thật, trẻ con bên ấy giàu hơn nhưng lại thích bạo lực hơn ở nhà mình nhỉ? Ôi, ước gì em được như Phù Đổng, ước gì em nhanh làm người lớn.
Tuổi thơ thì lúc nào cũng bắt đọc sách. Em cũng thích đọc lắm, nhất là mấy cuốn Manga vẽ tranh đẹp cực! Đọc lời và chữ nhiều đang chán, đọc truyện tranh đang thích thì mẹ lại cấm vì bảo trong đó toàn cảnh phản cảm của con nít làm chuyện người lớn…huhu.
Nếu mà thế gọi là làm chuyện người lớn thì em cũng thích làm người lớn. Thích thế nhưng mà rất khó, mấy đứa con trai cùng lớp thỉnh thoảng cứ hay rủ đi chơi xa, vào nhà nghỉ làm chuyện người lớn.
Thích đấy nhưng mà quá nguy hiểm, nhỏ L. lớp kế bên đi chơi riết rồi tự nhiên có em bé đó, kỳ lắm. Nhưng ở nhà cũng ghê thấy mồ à, mấy cha hàng xóm mắc dịch và biến thái cứ hay gạ qua nhà làm chuyện người lớn rồi cho tiền, cho kẹo… Sao làm trẻ con khổ thế!? Nên em chỉ muốn nhanh làm người lớn.
Mà làm người lớn cũng dễ ợt chứ có gì đâu. Em nghe nói nhỏ kia chưa đến 18 đã khai man để có bạn trai sớm. Mà vừa mấy bữa trước thấy nó còn ốm nhom trên ti vi, nghe dì Năm nói nó giải phẫu thẩm mĩ vòng 1 siêu khủng, nâng mũi dọc dừa, mất mấy ngàn đô lận, thế rồi thành hotgirl, được người ta rủ đi chơi mà trả tới hai chục ngàn đô lận.
Cho nên chắc em sẽ phấn đấu thành hotgirl trước, rồi sau đó sẽ đăng ký vô mấy cuộc thi Miss sìtyn để kiếm vận may. Làm người lớn vừa có giá, vừa tự do chẳng ai quản lý. Mẹ cấm đoán em chắc chỉ vì thiếu tiền, chứ em mà kiếm được mấy cha đại gia thì sẽ bao cả nhà ăn chơi nhòe luôn.
Đấy, sao cứ phải thời chiến mới trở thành người lớn lẹ được? Mà nói rồi mới nhớ và tiếc thần tượng của em. Giá anh Gióng mà không bay về trời thì ở lại thành đại gia là chắc. Đẹp trai, tiền thưởng nhiều như thế thì thiếu gì hotgirl xin chết?
Vậy xét cho cùng thì đâu ai cần tuổi thơ nhỉ? Em chỉ muốn làm một việc gì có ý nghĩa, em muốn học tập Thánh Gióng nhanh để trở thành người lớn, em chỉ muốn có nhiều tiền, nhưng làm thế nào nhỉ? Haizzzz…”.
Nhận xét của giáo viên: “Bài không những lạc đề mà tư tưởng có vấn đề! Đề nghị gia đình chú ý giáo dục! 0 điểm”.
Nhận xét của chủ blogs : "Bài đạt yêu cầu, mang tính thực tế cao, đúng chân thật ! đề nghị giáo viên cho 10 điểm "