Thứ Năm, 28 tháng 11, 2013

"Ông thủy điện" xả lũ chuẩn, dân chết không đúng quy trình(!?)

"Ông thủy điện" xả lũ chuẩn, dân chết không đúng quy trình(!?)

Câu chuyện xả lũ ở các hồ thủy điện miền Trung trong đợt lũ vừa qua vẫn còn nóng vì có nhiều ý kiến tranh luận. Một bên đòi lôi "ông thủy điện" ra tòa, một bên bênh "ông thủy điện".
Một số đại biểu Quốc hội chưa đồng tình với kết luận từ phía Bộ Công Thương.

Các địa phương có dự án thủy điện đều báo cáo rằng đã xả lũ đúng quy trình. Phản biện gay gắt cho việc này là câu hỏi, vậy thì dân chết không đúng quy trình hay sao?
Cũng có nhiều ý kiến đề xuất lôi “ông thủy điện” ra tòa.
Nhưng mới đây, TS Nguyễn Bách Phúc - Chủ tịch Hội đồng tư vấn khoa học công nghệ và quản lý TP.HCM cho rằng thiếu cơ sở khoa học để kết tội thủy điện. Theo ông, hồ thủy điện không tự sinh ra nước mà nước là từ trời đổ xuống. Ông nói: “Lũ là lũ trời, thủy điện chỉ chứa nước để sản xuất điện và tham gia cắt lũ vào mùa mưa, cung cấp nước vào mùa hạn”.

Những phân tích của TS Nguyễn Bách Phúc khá thuyết phục, nước từ trời xuống, cho dù có hồ chứa thủy điện hay không thì lượng nước không thể thay đổi, và ông khẳng định:“ Nếu không có hệ thống thủy điện nhỏ ở miền Trung thì trận lũ vừa qua vẫn xảy ra và thiệt hại cũng như vậy thôi”.

Sẽ còn nhiều ý kiến phản biện các quan điểm của TS Nguyễn Bách Phúc. Tuy nhiên, cho dù lập luận và phân tích lũ tại trời, không do thủy điện của TS Phúc là đúng, thì cũng xin được đi tìm một nguyên nhân khác. Đó là, chính hàng chục dự án thủy điện góp phần không nhỏ vào nạn phá rừng, biến đổi tự nhiên, dẫn đến hệ lụy khi có nước “từ trời xuống”.

Nhiều cánh rừng bị san phẳng, trở thành đất trống đồi trọc, những “con đê” làm bằng cây cối tự nhiên không còn nên không thể ngăn nước, giữ nước. Khi mưa xuống, nước tràn về quá nhanh, quá mạnh nên dân không trở tay kịp, thiệt hại lớn là vì vậy.

Cần phải có một thống kê đầy đủ, đó là khi xây dựng 15 nhà máy thủy điện ở miền Trung, người ta đã chặt phá bao nhiêu hécta rừng? Và với diện tích rừng bị phá đó, sẽ tác động như thế nào đến môi trường và sẽ ảnh hưởng như thế nào đến khả năng ngăn lũ của tự nhiên?

Chắc chắn các chủ dự án thủy điện sẽ nói rằng, họ đã có con số đó trong báo cáo đánh giá tác động môi trường khi lập hồ sơ thực hiện dự án. Nhưng xin thưa rằng, rất khó tin vào các hồ sơ đã được phê duyệt đó, khi mà quyền lợi ràng buộc từ các nhóm lợi ích.

Nếu như không ngăn chặn việc xây dựng các dự án thủy điện, nếu như nghe lời ngon ngọt thủy điện “tham gia cắt lũ vào mùa mưa, cung cấp nước vào mùa hạn” thì sẽ có thêm nhiều cánh rừng bị phá.

Lúc đó, khi có lũ từ trời xuống thì lấy gì để ngăn?

 Chân Tâm
Theo Dân Việt 

Thứ Tư, 20 tháng 11, 2013

Kiện tại sao không? Và tại sao không kiện?

Kiện tại sao không? Và tại sao không kiện?(2)

1. Kiện tại sao không?

Trong loạt bài: “nói với mình và các bạn: vẻ đẹp của chính trị”, với bài “Kiện, tại sao không?”, nhà báo Đoan Trang cho rằng kiện tụng cũng là một hoạt động chính trị. Tôi đồng ý với quan điểm này.
image001_34.jpg
Hoạt động chính trị chân chính là nhằm tạo ra một thể chế mà ở đó công lý được thực thi. Chúng ta có thể đạt mục tiêu này bằng cách thực hiện những vũ kiện tụng để qua đó cái ác được phán xét, trừng phạt và cũng thông qua kiện tụng, các vấn đề của cuộc sống, những bất công ngang trái được nhận diện rõ hơn. Từ những vụ kiện tụng, có thể là cơ sở cho những sửa đổi pháp luật để luật pháp trở nên công bằng, đúng đắn hơn.
Các hoạt động kiện tụng sẽ tạo ra dư luận rộng khắp quan tâm đến các vấn đề của đất nước, làm thức tỉnh dân quyền. Nền dân chủ chỉ được xây dựng vững chắc khi người dân hiểu được quyền của mình và sử dụng công cụ luật pháp để bảo vệ các quyền đó.

2. Tại sao không kiện?

Đó là về mặt lý thuyết, nhưng thực tế không phải lúc nào cũng vậy. Xin kể các bạn một cây chuyện: chị N có con 4 tuổi bị rơi xuống cống chết. Nguyên nhân thảm kịch trên là do đơn vị làm đường qua nhà chị đã tắt trách không che đậy nắp cống cho an toàn. Tôi nói với chị: “chị hãy đâm đơn kiện đơn vị thi công ra tòa để làm ra lẽ, như vậy sẽ tránh được những vụ thương tâm như con chị. Chuyện con nít rơi cống chết cũng nhiều nhưng vẫn xảy ra, vì sao vậy? Vì nếu trước đây, có ai kiện tụng ra tòa làm ra lẽ, đề nghị phạt chủ thi công thật nặng, thậm chí là sửa luật nếu luật qui định mức phạt không xứng đáng để răn đe thì có lẽ con chị không bị nạn. Chị hãy làm để tránh cho những bà mẹ khác nỗi đau giống chị”.
Ban đầu, chị có vẻ cũng ủng hộ ý kiến tôi, nhưng sau đó chủ đầu tư hỗ trợ ma chay, bồi thường tiền cộng với “tác động” nên chị thôi không nộp đơn khởi kiện. Chị nói trong giọng buồn “mình thân cô, thế cô, thấp cổ bé họng, kiện không thắng người ta. Nếu có thắng thì thời gian hầu tòa sẽ mệt mỏi kéo dài, chuyện làm ăn không được. Rồi có thắng thì chi phí cho luật sư, đi lại, còn lại cũng không bao nhiêu. Đằng nào cháu cũng đã mất rồi, bên họ cũng đâu muốn vậy, đây chỉ là tai nạn rủi ro không ai muốn…”.
Nghe chị nói mà lòng tôi buồn ngao ngán, điều chị nói không có gì sai. Gia cảnh khó khăn, chị phải tính toán cho cuộc sống của mình. Đằng nào thì con cũng đã mất, làm to chuyện cũng không lợi lộc gì, theo đuổi kiện tụng cũng chỉ rước mệt mỏi vào thân, có khi còn thiệt vì khi đó tiền nhận được ít hơn.
Có lẽ bao nhiêu người mẹ mất con đều suy nghĩ giống chị nên chưa ai đưa việc tắt trách của đơn vị thi công ra tòa. Đó là nguyên nhân vì sao năm nào cũng có những chuyện thương tâm:em bé rơi cống chết.

3. Vấn đề kiện thủy điện

Như câu chuyện tôi kể trên, trong vụ xả lũ của thủy điện, người chết cũng đã chết rồi, người thiệt hại cũng đã thiệt hại rồi, phần lớn họ đều là dân đen, nghèo khó, do vậy chuyện kiện tụng đối với họ rất xa vời. Nhất là trong thể chế luật pháp tù mù, tòa án dễ bị đồng tiền lũng đoạn như xứ ta, thì thật là “vô phúc mới đáo tụng đình”. Những người khác-người có tiềm năng là nạn nhân trong tương lai- thì họ cũng không quan tâm, không thấy có trách nhiệm giúp đỡ những người thiệt hại kiện. Nắm được tâm lý này nên những kẻ gieo rắc tai họa vẫn cứ nhởn nhơ, đến mùa lại lại lên, lại cứ ủng dung xả lũ.
Từ những thực tế mắc mứu trên, tôi nghĩ để vụ kiện có thể được thúc đẩy mạnh mẽ và thành công, chúng ta không chỉ kêu gọi người bị thiệt hại tham gia để đòi công lý, bồi thường thiệt hại mà chúng ta còn làm cho nhiều người thấy trách nhiệm trong vụ kiện này. Vụ kiện sẽ góp phần mang lại an toàn cho họ, gia đình họ trong tương lai.
Nguyễn Văn Thạnh
*Bài viết được tác giả gởi tới blog Dân Hội An
Bài 3: Kiến kiện khoai - vẫn cứ làm

"NÓ TRÓI TÔI NHƯ MỘT CON CHÓ, NÓ ĐÃ QUẢNG RA GIỮA ĐƯỜNG"

Bà Dương Thu Hương

Cựu Phó Thống đốc NHNN VN

Tin Không Lề: Đây là nội dung phát biểu của bà Dương Thu Hương, cựu Phó Thống đốc Ngân hàng Nhà nước VN, tại Hội thảo Góp ý văn kiện Đại hội 11. Do nội dung phát biểu này vẫn còn tính thời sự, nên mình đã nhờ một CTV đưa lên YouTube để chia sẻ cùng bà con. 
Bà Dương Thu Hương đã phát biểu như sau:
“Đi vào cụ thể thì tôi thấy rằng, thí dụ như trong cương lĩnh viết thì rất hay nhưng mà tôi nghĩ đưa rất nhiều cái khái niệm mà tôi chẳng hiểu được. Như cái khái niệm mà chúng ta vẫn cứ lúng ta lúng túng là ‘một nền kinh tế thị trường có định hướng xã hội chủ nghĩa’. Mà cũng báo cáo với các anh là riêng ngân hàng thì không biết ‘định hướng XHCN’, kinh tế thị trường có ‘định hướng XHCH’ trong hoạt động ngân hàng, nó là cái gì? Thì chúng tôi cũng khó có thể là cụ thể hóa ra được. Ngoài ra lại còn ‘phát triển công nghiệp hiện đại, trở thành một nước công nghiệp hiện đại theo định hướng XHCN’. Thế không biết ‘công nghiệp hiện đại theo định hướng XHCN’ là cái gì? Thế công nghiệp của XHCN nó khác với công nghiệp tư bản à? Thế thì tại sao lại cứ có cái đuôi ‘theo định hướng XHCN’? Thế rồi ‘xây dựng một nền dân chủ XHCN’. Thì đúng ra ngày xưa học về Mác – Lênin có cái câu là ‘dân chủ của CNXH thì dân chủ gấp trăm lần tư bản’.

Thế nhưng mà với cái thiển cận, tôi nghĩ dân chủ ở đâu cũng giống nhau thôi, là người dân được phép nói, đấy là dân chủ. Xã hội tạo điều kiện cho dân được nói, pháp luật tạo điều kiện cho dân được nói, thì đó là dân chủ, xã hội nào cũng thế. Lại còn cái dân chủ XHCN nữa! Cho nên từ công nghiệp hiện đại cũng theo định hướng XHCN, thì phát triển kinh tế thị trường cũng theo XHCN, rồi xây dựng nền dân chủ cũng theo XHCN thì tôi không hiểu nó là cái gì cả.

Trong cái cương lĩnh thì có một ý nữa, tức là vấn đề hệ thống chính trị và vai trò lãnh đạo của Đảng thì trong đó có ghi là: Đảng cộng sản Việt Nam là đội tiên phong của giai cấp công nhân, đội tiên phong của nhân dân lao động và của dân tộc Việt Nam. Như vậy là tôi đọc cái này tôi thấy rằng, Đảng vẫn đặt dân tộc sau quyền lợi của giai cấp và của nhân dân lao động, đặt dân tộc thứ ba. Thì tôi thấy cái này rõ ràng là tại sao Đảng không vì quyền lợi của dân tộc là thiêng liêng trên hết, mà lại đặt quyền lợi của giai cấp lên trên hết?

Và tôi cũng đang muốn hỏi các anh, là hiện nay chúng ta còn giai cấp công nhân như ngày xưa không? Còn giai cấp vô sản như ngày xưa không? Hay là bây giờ tất cả các vị hữu sản hết rồi mà lại còn giàu có hơn cả những nhà tư bản mà nó phát triển hàng trăm năm nữa? Vậy tại sao chúng ta cứ phải có cái lý thuyết này? Cho nên tôi thấy điều này lợi ích của giai cấp đã được đặt đứng trên lợi ích dân tộc, thì tôi nghĩ rằng cương lĩnh thế thì không thể nào kêu gọi được đại đoàn kết dân tộc.

Thế rồi về văn hoá, xã hội, môi trường gì gì đấy v.v… Nhận định là ‘cuộc vận động đoàn kết toàn dân xây dựng đời sống văn hoá từng bước đi vào chiều sâu, môi trường và bảo vệ môi trường đã được nâng cao’, nhưng nó mâu thuẫn hoàn toàn với thực tế, là tệ nạn xã hội tăng, an toàn xã hội không đảm bảo, văn hoá thì tôi nói thật là chưa lúc nào văn hoá Việt Nam đồi truỵ đến như thế. Bật TV ra, phim Việt Nam ngay cả quảng cáo cũng là mầu sắc sexy rất là mạnh. Tôi không hiểu là, nó [chẳng] có một cái thuần phong mỹ tục gì cả mà tôi xem tôi phát ngượng. Rồi ô nhiễm môi trường, an toàn vệ sinh thực phẩm v.v… Cho nên cái nhận xét này, đánh giá này với cái thực tế tôi nghĩ rằng nó không trúng một tí nào cả.

Thế rồi, nhận xét về dân chủ xã hội có tiến bộ, sức mạnh đại đoàn kết dân tộc được nâng cao, dân chủ trong đảng được mở rộng. Tôi không biết dân chủ trong Đảng được mở rộng kiểu gì, nhưng mà tôi vẫn cảm nhận rằng là cái dân chủ trong đảng vẫn là mất dân chủ nhất so với Quốc hội. Và đấy, tôi nghĩ rằng mình là Đảng viên, mà mình cũng không được đi bầu Tổng bí thư của mình, chẳng được cái quyền gì cả ngoài cái quyền họp chi bộ hàng tháng để ngồi kể lể cho nhau nghe thôi. Cho nên tôi nghĩ rằng đánh giá như thế này vẫn không đúng với thực tế.

Thế rồi ‘xây dựng nhà nước pháp quyền, Quốc hội tiếp tục được kiện toàn về tổ chức’. Cái vấn đề này cũng là một đại sự. Tôi rất xấu hổ khi nói rằng Quốc hội là cơ quan quyền lực cao nhất, có quyền gì đâu ạ mà bảo là cơ quan quyền lực cao nhất. Thế rồi ĐBQH và nếu ĐBQH là đảng viên thì lại không dám phát biểu cái gì theo chính kiến của mình mà lại phải giơ tay đúng với chủ trương của Đảng và Nhà nước. Cho nên nếu là một ĐBQH mà là vừa là đảng viên vừa là ĐBQH thì trong con người đó hoàn toàn mâu thuẫn, tức là không đảm bảo được quyền lợi của cử chi mà phải thực hiện vai trò đảng viên của mình và có thể lúc ấy là phải hy sinh cái quyền lợi của cử tri đi.

Cho nên là cái nhận định về xã hội pháp quyền và Quốc hội được tiếp tục hoàn thiện thì tôi cho rằng là, tất nhiên tuy có tiến bộ hơn nhưng mà nó vẫn đầy rẫy những cái gì đấy làm cho Quốc hội không thực quyền được, không thể thực quyền được. Và nhất là cái cơ cấu Quốc hội như hiện nay thì rõ ràng người ĐBQH là đảng viên, thì rõ ràng là người đó phải hy sinh quyền lợi của cử tri, chứ không phải là người đó bảo vệ quyền lợi của cử tri nữa.
....

Các anh thấy đại hội của những nhà chống tham nhũng mà được có lèo tèo vài người, có ai dám chống đâu, mà tham nhũng nghĩa là đầy ra. Là các anh cứ nói, tôi nói thật với các anh về kinh tế hai chữ ‘dự án’ nó thiêng liêng vô cùng, người ta cố gắng phải tìm ra được ‘dự án’, vì có dự án thì mới có tiền, có phần trăm. Cho nên cái đó là cái mà chúng ta cứ nói rằng thế nọ thế kia thì tôi nghĩ rằng nó cũng không thực tế, mà thấy cái tham nhũng và cái lãng phí của Việt Nam quá lớn. Rồi cũng nhận định là xử lý nghiêm những tổ chức, đảng viên sai phạm. Không đúng. Tôi nghĩ không đúng, không nghiêm. Tôi đặt câu hỏi là có thực sự nghiêm không hay là không muốn xử lý? Thì lúc nghỉ buổi trưa, tôi cũng có nói chuyện, tâm sự với các anh có những phi vụ cực lớn nhưng cuối cùng cũng im luôn. Nếu phi vụ đó ở Trung Quốc chắc bị bắn rồi. Nhưng ở Việt Nam bây giờ coi như chẳng có chuyện gì cả. Thế nhưng mà bây giờ vẫn cứ… Đã thế nó lại còn cứ thích lên DẠY CHO MỌI NGƯỜI VỀ ĐẠO ĐỨC, tôi rất khó chịu ở cái chuyện đó.

Về hạn chế trong báo cáo chính trị, thì tôi thấy rằng cái hạn chế mà chúng ta thấy rất rõ nhất mà trong này không đề cập đến, đó là cái khoảng cách giữa người giàu và người nghèo ngày càng giãn rộng ra, ngày càng trầm trọng, chứ không phải là cái đó được thu hẹp lại. Cho nên, không phải là chênh lệch giữa các vùng các miền còn lớn đâu, mà trong này không hề nói tới khoảng cách chênh lệch giàu nghèo. Và bây giờ hình thành nên những nhà gọi là tư sản nhưng mà cộng sản, những nhà tư sản cộng sản: Tư sản đỏ. Còn dân nghèo thì, tôi cũng được vinh dự vào mấy năm Quốc hội được tiếp cận với nông dân, tôi thấy họ quá khổ luôn, họ quá bị áp bức bóc lột luôn. Hơi một tí bị tù, hơi một tí thì bị thế nọ thế kia và đất đai bị cướp đoạt luôn và cướp xong thì…

Ba mươi Tết tôi nhớ, có một ông thương binh gọi điện đến cho tôi là đến giờ này họ còn đuổi tôi ra khỏi nhà để họ giải phóng mặt bằng. Tôi phải gọi điện lên cho đồng chí bí thư dưới tỉnh mà tôi làm đại biểu: ‘Anh ơi, có gì đấy anh để qua tết đi. Anh đừng làm như thế này, đến Tết, mà người ta thương binh, người ta ăn Tết ở đâu?’ Thì như vậy, ông ta không nói gì cả, nhưng mà sáng hôm sau cái anh thương binh gọi điện cho tôi: ‘Chị Hương ơi, NÓ TRÓI TÔI NHƯ MỘT CON CHÓ, NÓ ĐÃ QUẢNG RA GIỮA ĐƯỜNG, và đất đai của tôi nó đã tịch thu’. Tôi nói thật, mà người ta thương binh chứ không phải là một dân thường, cái điều đó tôi rất là đau. Và tôi cảm nhận rằng cái bao nhiêu năm, bao nhiêu người hy sinh chiến đấu để được cái ngày hôm nay nhưng mà bây giờ người ta cư xử với những người cống hiến cho xã hội, cho nền độc lập của đất nước này như thế. Tôi đau vô cùng nhưng tôi không làm cái gì được. Mà Tết nhất đến nơi rồi mà còn làm như vậy. Cho nên tôi thấy cái này là cái mà trong cái hạn chế này không nói hết được những cái đó.

Về an ninh quốc phòng thì sáng nay các anh cũng ít nói đến nhưng quả thật tôi đang rất là lo sợ về cái việc này. Vì cũng dính dáng đến Quốc hội, cho nên tôi cũng thấy rằng những vấn đề về bauxite Tây Nguyên, vấn đề về cho thuê rừng, vấn đề về lao động nước ngoài không được giải quyết triệt để. Tất cả những vấn đề kinh tế này nó dẫn đến, nó dính đến vấn đề an ninh quốc phòng mà hiện tại không được giải quyết dứt điểm. Không rõ ràng, không dứt khoát, còn chần chừ và e ngại.

Thôi bauxite thì các anh cũng biết rồi không nói nữa. Nhưng rừng, cho thuê rừng: Xin báo cáo các anh là các đoàn ĐBQH ở những địa phương mà có rừng cho thuê người ta nói rằng sau khi cho thuê nó rào hết tất cả lại, nội bất xuất, ngoại bất nhập, không biết bên trong nó làm cái gì. Mà cho thuê tối thiểu là 50 năm. Mà tôi rất buồn là một đồng chí Phó chủ tịch tỉnh một tỉnh cho thuê rừng này lại tuyên bố rằng: ‘50 năm sau có người thực hiện, sẽ có người kiểm soát giám sát’. Sao mà ngây thơ thế!

Thế rồi lao động nước ngoài, thưa anh rằng nước ngoài láng giềng chúng ta sang đây xây dựng làng xã thành phố rồi, mà nó không mang tên China Town đâu, chưa mang tên thôi nhưng mà nó sẽ mang tên. Rồi Quốc hội hỏi thì Bộ trưởng Lao động Thương binh Xã hội chần chừ, không dám nói. Giả sử nhà tôi có phúc tôi được ở vị trí đó thì tôi sẽ trả lời Quốc hội một câu rằng: “Tôi sẽ về kiểm soát, kiểm tra và nếu mà không đúng theo pháp luật Việt Nam tôi sẽ trục xuất ngay”. Nhưng mà không dám nói câu đó mà lại phát biểu trước Quốc hội rằng “khó lắm, tế nhị lắm”. Thế thì thôi, đặt họ vào, họ chiếm đất của mình hết rồi.

Và các anh cứ đi từ Bắc Ninh lên Lạng Sơn xem, tất cả các dự án, những chỗ nào đất đai màu mỡ nhất là ở đấy các dự án của đồng chí bạn lớn của chúng ta hết. Mà người ta đã mang dự án sang, người ta mang công nhân sang, công nhân Trung Quốc sang, lấy vợ Việt Nam cắm đất đây luôn, sát ngay Hà Nội luôn. Tôi lo cái chuyện này vô cùng tận, nhưng mà không biết rằng trong báo cáo, trong cương lĩnh chính trị cũng như trong báo cáo chính trị, tôi thấy cái vấn đề này quá mờ nhạt luôn, quốc phòng an ninh chép đúng như những ngày xưa viết. Cái đó là cái rất đáng lo ngại.


Tôi có đọc cái quyển sách … của Thông tấn xã Việt Nam, họ nói trong cái quyển sách đó nó nói rằng tại sao Liên Xô sụp đổ? Liên Xô sụp đổ chẳng phải vì diễn biến hoà bình từ bên ngoài, mà Liên Xô sụp đổ từ lòng tin của người dân Liên Xô tan rã. Vậy thì Việt Nam chúng ta đang trên con đường đó, nhưng chúng ta vẫn rất chủ quan. Vẫn vẽ cho chúng ta một cái màu hồng vô cùng lớn, vô cùng đẹp, để [không] thấy rằng cái lòng tin với Đảng, với chính quyền này rất là sa sút rồi. Mà cái điều đó rất là nguy hiểm, nhưng mà trong này đánh giá rất là nhẹ nhàng.

Về nguyên nhân thì quả thật đánh giá cũng rất sơ sài, rất sơ sài, đổ cho khách quan, đổ cho khủng hoảng, đổ cho suy thoái, đổ cho thiên tai dịch bệnh, đổ cho yếu kém vốn có của nền kinh tế. Tôi hỏi rằng nền kinh tế nó có tội tình gì mà tự nhiên nó yếu kém? Có phải cái yếu kém đó tự nó phát sinh ra không hay là do cơ chế chính sách của mình tạo ra để cho nó yếu kém?

Ngày xửa ngày xưa còn bảo đất nước lạc hậu bao năm gì gì đấy, nhưng bây giờ 35 năm rồi, 40 năm rồi làm sao còn cái chuyện đất nước nông nghiệp lạc hậu, yếu kém nữa. Nó là do chúng ta, do cơ chế chính sách chúng ta làm cho cái nền kinh tế này yếu kém. Chứ đừng nói nó vốn có, cái vốn có này nó xa xưa lắm rồi. Cho nên cái nhận định này tôi cho là không đúng.

Thế rồi nhận định nữa là do ‘sự chống phá của các thế lực thù địch’. Tôi thấy chưa tìm đâu thấy cái chống phá bên ngoài, nhưng cái niềm tin của dân đã giảm, thì còn nguy hiểm hơn cả thế lực bên ngoài. Cái điều đó là cái mà tôi cho rằng cần phải đánh giá như thế, chứ còn ba cái thằng Việt kiều nó về lọ mọ vớ vẩn, không thèm chấp. Tất nhiên chúng ta vẫn cảnh giác nhưng chưa thấy ai chống phá chúng ta những cái gì mà gọi là để cho đất nước này đổ cả. Mà tôi chỉ sợ cái lòng dân này làm cho chúng ta sụp đổ. Nó như là một toà nhà mà bị mối, mặt bên ngoài toà nhà vẫn rất đẹp nhưng mà nó bị mối hết rồi".

Mời nghe toàn bộ audio tại đây: https://www.youtube.com/watch?v=qmXieC4EVvE&feature=youtu.be
Blog Huỳnh Ngọc Chênh

Chủ Nhật, 17 tháng 11, 2013

lập một ủy ban để tiến hành kiện các chủ nhà máy thủy điện ra tòa

LẬP ỦY BAN KIỆN CÁC THỦY ĐIỆN

KS Nguyễn Văn Thạnh
Đã có tổng kết đợt mưa lũ vừa rồi: ít nhất 29 người chết, mất tích, trong đó có những cái chết rất thương tâm như câu chuyện hai cô giáo còn rất trẻ-mới 22 tuổi-đi dạy thì bịnước cuốn chết. Chưa kể hàng vạn người trắng tay, màn trời chiếu đất, cơ nghiệp cả đời tiêu tan chỉ trong một đêm.
Nguyên nhân của những đau thương trên là do trời: ảnh hưởng của áp thấp nhiệt đời, gây mưa. Trời làm thì không thể tránh hay kiện cáo được.
Cũng như những tên trộm lợi dụng đêm tối để gây án rồi tẩu thoát, các thủy điện đã lợi dụng “cơ trời” để gây tội: 15 thủy điện đã đồng loạt xả lũ.  Bao nhiêu nước do trời mưa, bao nhiêu nước do thủy điện xả lũ, không ai biết. Vì không thể biết nên các chủ nhà máy thủy điện dễ chối tội và vô can.
Điều cay đắng, đây không phải là lần đầu tiên. Năm nào người dân Miền Trung nghèo khó cũng bị đại nạn này. Thủy điện xả lũ đã thành đại họa cho dân miền trung. Như án tử hình treo lơ lửng trên đầu họ.
Mỗi lần gây ra tai họa, cộng đồng lại dậy sóng chỉ trích các thủy điện, thậm chí là các cấp chính quyền có liên quan, nhưng rồi mọi việc lại đâu vào đó. Vì sao vậy? Vì cái ác không bị phán xét và trứng phạt thích đáng. Tội ác nếu không được phán xét, trừng phạt thích đáng thì nó sẽ không bao giờ dừng lại.
Có một thực tế, chúng ta không thể van xin lòng tốt của kẻ khác. Chúng ta cần lôi chúng ta tòa để công lý được thực thi.
Dù bị thiệt hại nặng nề, tính mạng, tài sản bị đe dọa nhưng từng người dân nghèo, thấp cổ bé họng không thể kiện cáo được. Họ bị hạn chế về tiền bạc, thời gian cũng như kiến thức về luật pháp.
Trước thực trạng trên, tôi có ý định lập một ủy ban để tiến hành kiện các chủ nhà máy thủy điện ra tòa. Rất mong nhận được sự ủng hộ của mọi người.
Nguyễn Văn Thạnh
Tel: 0984.973.376


Chủ Nhật, 10 tháng 11, 2013

VỪA BÌNH VỪA LUẬN

VỪA BÌNH VỪA LUẬN

Thứ nhất là thở phào đã, điếm bão đã không vào, nói chung là không vào đâu, ngay lúc này, điểm đầu đất nước là Móng Cái, Quảng Ninh thì chỉ là cấp 6, cấp 7, thế là ổn so với hai chữ "siêu bão". 
Trong cái thứ nhất này,mấy hôm xem ti vi từ ti vi to đến ti vi nhỏ, chợt trong đầu xuất hiện một sự liên hệ không...nhẹ: Là cứ mỗi cơn bão, mỗi trận lũ, dù năm đó mấy cơn thì mấy cơn, các bác, các chú, các anh, các chị trong các bạn chỉ đạo vô cùng đông đảo từ to tới nhỏ, ai cũng khoác trên mình áo mưa mới, áo phao mới, mũ mới, ủng mới, giày dép mới, mới tỉnh tươm, và dù không mưa thì các bác, các chú, các anh, các chị vẫn mang, nhìn cái biết ngay ban chỉ đạo. Mình là cái thằng quê mùa, mắc phải cái bệnh hay vị chi là, nhẩm nhẩm, tính tính, mỗi lúc cơn bão, cơn lũ đến, tính tính đếm đếm cả ngàn, cả ngàn các bác các chú, các anh, các chị được cấp phát đồ quân tư trang, gọi chung là quân tư trang chỉ đạo, không nhiều nhặn lắm đâu nhỉ, bà con nhỉ, nhưng cũng cả núi tiền. Chuyện nhỏ ấy có thực sự như con...thỏ không ta? 
Thứ hai là....Vui lắm nha, các anh các chị nhà các loại đài, bão chưa, mưa chưa, lũ chưa nhưng hễ đưa tin ở hiện trường là y như phải tìm cho được cái bối cảnh rất chi là sắp bão, rất chi là sắp lut, trời có khi đang nắng nha, vẫn có chị xắn quần kiếm cái vũng nước để nói nha, nhiều chỗ khô ráo đẹp đẽ vẫn đưa nhân vật lội lội ở chỗ ngập rồi mới phỏng vấn nha. Một lần mình thấy thế này, lũ ngập thật, nhưng cái chỗ mọi người đứng thì cao ráo lắm, thế mà em nhà đài vẫn cương quyết ấn bác lãnh đạo ra sân, ấn cho tới khi nước ngập tới đầu gối thì mới chịu vừa phỏng vừa vấn khăn. Có đôi khi giữa bao nhiêu bề bộn công việc, người ta vẫn không quên diễn nhỉ.
Tin mới nhất mà mới nghe phát biết cũ mèm vì ai cũng biết chắc chắn là như rứa, đó là cả 6 điều tra viên vụ án oan 10 năm của ông Nguyễn Thanh Chấn đều nhất mực từ chối....ép cung. Nhất mực. Nhất mực. Nhất mực. Bây giờ thì hóa ra ông Chấn điên nhỉ, bỗng không ai ép cung ông, mọi người đều nhẹ nhàng với ông, tìm mọi cách gỡ tội cho ông, động viên ông dịu dàng, nhẹ nhàng, êm ái, thế mà cái ông này cứ nhảy đựng lên chính là em giết người, chính là em đã cầm dao, chính là em đã cướp, giết hiếp một phụ nữ....rồi 10 năm sau, ổng khóc vì được giải oan. Ô hô. Cái ông này hay nhỉ, người ta có ép đâu, người ta có khảo đâu, người ta có bức đâu, người ta có mần chi mà ông tự nhận giết người? Nhỉ?
Lai đọc lung tung lang tang đủ thứ ý kiến lung tung lang về các nhà ngoại cảm zởm hay không zởm, lừa hay không lừa, chợt nhận ra điều này: Hóa ra sức mạnh của bác các cô có họ và tên là Ngoai Văn Cảm, hoặc Ngoại Thị Hồng Cảm to ghê ta, nói chuyện khơi khơi với người thiên cổ, nói chuyện tay đôi khơi khơi với cả mấy ông Vua ngày xửa ngày xưa, rồi không biết răng, cứ tìm được 2 mộ thì ông ngoại cảm, bà ngoai cảm chia ra thành bốn cốt và khẳng định, nghe tui đi, tin tui đi, liệt sĩ họ cho nhau, họ chia sẻ xương cốt cho nhau, đưa về đi, chôn cất đi, và nói như cái ông Khanh tiến sĩ ở cái Hiệp hội tâm linh chi chi đó, mấy ngày này gắng sức bảo về các chị, các anh ngoại cảm, rằng, mộ liệt sĩ bị chia hai, chia ba là ý nguyện của các liệt sĩ bàn bạc đề xuất với nhà ngoại cảm, chứ không ai lừa, không ai đảo, không ai xén, không ai bớt, đó là nhân văn, nhân văn, nhân văn. Nghe mà muốn cho ông ấy một động tác để ông được...văng răng.
Cu Vinh khoai lang

Thứ Hai, 4 tháng 11, 2013

Nhà ngoại cảm rởm

Ngu muội đến thế là cùng!

"Cậu Thủy" đang "chỉ đạo" đào bới phần mộ liệt sĩ
(PetroTimes) - Không còn có thể hiểu nổi nữa khi mà những cán bộ chủ chốt của Ngân hàng Chính sách Xã hội, là những Tổng giám đốc, Phó tổng giám đốc, thủ lĩnh Công đoàn, Đoàn Thanh niên… khúm núm, há hốc mồm nghe một kẻ lừa đảo phán bảo và chỉ trỏ những nơi có hài cốt. Rồi lại cả những nam thanh nữ tú của ngân hàng mê muội đi theo một người đang bị “vong nhập”.
Những hình ảnh trên đã được Đài Truyền hình Việt Nam phát trong một phóng sự vạch trần sự thật về gã mà được người ta ngu muội gọi là “cậu Thủy”.
Xem phóng sự ấy, người ta căm giận cái gã tên là “cậu Thủy” ấy một thì căm giận, ghê sợ một số cán bộ chủ chốt của Ngân hàng Chính sách Xã hội mười.
Ừ thì cái gã “cậu Thủy” là kẻ lừa đảo, từng có tiền án về tội lừa đảo 10 năm tù, gã sống bằng nghề lừa đảo, lợi dụng sự mê tín của người dân để làm giàu… đó là bản chất của gã.
Nhưng những cán bộ như ông Tổng giám đốc rồi một số Phó tổng giám đốc, rồi cán bộ phụ trách các tổ chức đoàn thể như Công đoàn, Đoàn Thanh niên... thì họ là những người được học hành tử tế, có quá trình công tác và rõ ràng họ là những người có hiểu biết. Ấy vậy mà họ đã ngu muội để cho gã lừa đảo kia dẫn đi hết sai lầm này đến sai lầm khác. Trong vụ việc lừa đảo hài cốt liệt sĩ đang gây chấn động dư luận vừa bị công an, quân đội phát giác thì rõ ràng họ không thể vô can.
Họ đã cung cấp tiền bạc một cách rộng rãi cho gã “ngoại cảm” này, rồi họ còn tác động tới nhiều ngành, nhiều cấp để tạo điều kiện cho gã lừa đảo trên xương máu của những anh hùng liệt sĩ.
Những người này không đáng được gọi là đảng viên, là cán bộ Nhà nước đang được giao cho trọng trách to lớn ấy là dùng tiền của Nhà nước, của dân để thực hiện các chương trình an sinh xã hội, xóa đói giảm nghèo.
Một điều kỳ lạ nữa là khi biết bị kẻ lừa đảo kia đưa vào bẫy, biết mình đã sai nhưng họ vẫn cố tìm cách bào chữa, rồi giải thích, thuyết phục các cơ quan chức năng “chấp nhận”, những khúc xương lợn, xương trâu, bò, những cục xi măng… kia là xương… là hài cốt liệt sĩ.
Chắc chắn cơ quan điều tra sẽ phải làm rõ động cơ, mục đích của những cán bộ chủ chốt Ngân hàng Chính sách Xã hội trong cái gọi là “chương trình đi tìm mộ liệt sĩ” do gã lừa đảo kia đạo diễn.
Người ta sẽ tự hỏi là tại sao những người có hiểu biết như lãnh đạo của ngân hàng này lại có thể dễ dàng nghe theo một kẻ lừa đảo như vậy? Và có thực họ ngu muội đến mức thế hay không? Hay đằng sau sự việc ấy có “hơi tiền”?
Những năm gần đây, phải thừa nhận một thực tế rằng, tình trạng mê tín dị đoan đang tràn lan khắp hang cùng ngõ hẻm. Người dân trí thấp thì thôi không nói làm gì nhưng rất nhiều cán bộ cũng “chăm chút phần âm”, rất chịu khó đi cầu cúng, lễ bái; xem ngày, xem giờ, chọn hướng chỗ ngồi, hướng văn phòng; thậm chí khi khai trương động thổ những công trình họ cũng phải xem xét, lễ bái hết sức cầu kỳ, tốn kém…
Ừ thì người xưa có câu, “có thờ có thiêng, có kiêng có lành”. Câu đó nhằm khuyên bảo người dương gian là phải biết kính trọng những người đã khuất, những người có công với dân, với nước; những người được nhân dân kính trọng, công ơn của họ đã ghi sâu vào trong tâm khảm người đang sống; và người dương gian đừng có xúc phạm người đã khuất.
Nhưng tình trạng lễ bái một cách vô lối như hiện nay thì quả là khó chấp nhận. Hầu như cái gì người ta cũng phải xem “phần âm” trước khi tiến hành công việc trên “phần dương”.
Cứ nhìn cái cảnh người ta chen chúc, xô đẩy nhau khi đi xin ấn đền Trần, rồi đi cầu cúng đền chùa, miếu mạo ngày một đông thì thấy rõ điều này.
Trong một xã hội đang phát triển như vũ bão về khoa học công nghệ, vậy mà chuyện mê tín dị đoan, xem ra cũng đang phát triển với tốc độ chóng mặt.
Tại sao có chuyện như vậy?
Tại sao dân trí ngày một cao mà những suy nghĩ, những việc làm ngu muội như kiểu các vị lãnh đạo của Ngân hàng Chính sách Xã hội vừa rồi lại càng nảy nở?
Tại sao khắp nơi khắp chốn tu bổ đình chùa miếu mạo hoặc xây mới trong khi chúng ta thiếu trường học, thiếu bệnh viện? Người ta sẵn sàng bỏ tiền bỏ của ra để xây dựng những khu chùa, những khu vườn tâm linh với vốn đầu tư hàng ngàn tỉ? Chả thế người ta bảo rằng, không gì lãi bằng đầu tư vào đền chùa. Những đền chùa có từ xưa, thờ thần phật, thờ những người có công với nước đã đành, mà những ngôi chùa mới mọc lên với những thứ kiến trúc tạp nham, chẳng phải ta, chẳng phải Tây và cũng chẳng phải Tàu, ấy thế mà vẫn nườm nượp người đến khấn vái, cầu xin.
Điều dễ nhận thấy rằng, xã hội hiện nay đang chứa đựng quá nhiều những rủi ro, bất trắc và bản thân mỗi cá nhân không còn đủ tự tin để làm việc, để sống.
Một người đang khỏe mạnh có khi chỉ sau một bữa ăn, bị nhiễm độc thực phẩm là lăn ra ốm đau, bệnh tật đã đành nhưng có khi còn mất mạng.
Một người đang ngồi trong nhà, có khi bị xe ôtô lạc tay lái hoặc do một gã lên “cơn vật” thiếu thuốc… lái xe lao vào.
Rồi ô nhiễm môi trường gây nên đủ các căn bệnh quái ác; rồi tai nạn giao thông; rồi trật tự an toàn xã hội… và vô vàn những điều rủi ro khác đang chờ đợi, rình rập, không từ bất cứ một ai.
Rồi lại những chuyện tiêu cực trong xã hội nảy nở ngày một nhiều, len lỏi vào khắp các lĩnh vực… khiến người ta không còn tin vào sự cố gắng nỗ lực của bản thân nữa. Chính vì vậy mà người ta đành phải dựa dẫm vào những thế lực siêu nhiên nào đó.
Nhiều năm nay Đảng, Nhà nước đã có những biện pháp nhằm cố gắng hạn chế tình trạng mê tín dị đoan, nhưng mới chỉ tập trung ở mức vận động người dân tổ chức ma chay, cưới hỏi tiết kiệm, không tổ chức cầu kỳ tốn kém và làm những việc mang nặng yếu tố tâm linh. Nhưng tất cả những cuộc vận động đó chẳng có một chút kết quả nào cả, nếu như không nói đang trở thành… chuyện đùa!
Bây giờ người ta đi lễ quanh năm và hình như cán bộ, đảng viên chăm đi lễ hơn người dân. Người dân thường đi lễ chỉ có thẻ hương; đĩa hoa quả… Còn người giàu đi lễ thì có khi họ chở cả xe tải vàng mã đến đốt cho người âm. Và sự lễ bái đã trở thành trò cười khi họ đến cửa Phật xin phù hộ cho trúng đề; thắng cờ bạc… Rồi được thăng quan, tiến chức. Hình như mọi người không biết rằng, thần phật không cho ai những gì thuộc về lợi lộc.
Có một câu cửa miệng là, với người bệnh thì phải “Đông Tây y kết hợp với… cúng”, rồi quan chức muốn được thăng tiến thì lại nhủ nhau rằng “cúng người âm và phải biết lễ người dương…” nghe mà thấy buồn làm sao!
Chuyện lễ bái bây giờ không còn là một “nét đẹp văn hóa truyền thống nữa” mà đang trở thành một vấn nạn và có tác động tiêu cực đến tất cả mọi mặt trong đời sống xã hội.
Có một điều lạ là không ít cán bộ, đảng viên có chức, có quyền hẳn hoi lại là những người “đầu têu” trong việc lễ bái, cầu cúng và người dân thì thường cứ trông người trên mà làm theo. Đây mới là cái họa cho xã hội. Một khi cán bộ, đảng viên không gương mẫu, sa đà vào mê tín dị đoan và đã có những việc làm tiếp tay cho những kẻ lợi dụng tín ngưỡng, tâm linh để lừa đảo thì đúng là không còn gì để nói nữa.
Bài học đau xót của các cán bộ chủ chốt Ngân hàng Chính sách Xã hội đã tiếp tay cho kẻ lừa đào Nguyễn Thanh Thúy là một ví dụ điển hình.
Đến cửa chùa, đền miếu, đứng trước bàn thờ tổ tiên, thắp nén hương để tưởng nhớ và tâm niệm học theo những phẩm chất tốt đẹp của người xưa, đó là việc nên làm và phải coi đó là một nét đẹp văn hóa, tín ngưỡng tâm linh.
Nhưng mê muội đến mức nhất nhất làm theo chỉ dẫn của “thầy”, nghe theo những lời phán bảo nhăng cuội và trông mong người cõi âm phù hộ, giúp đỡ để có tài có lộc, để được lên chức ông nọ bà kia thì đúng là ngu muội lắm.
Như Thổ (NLM số 271)

Chủ Nhật, 3 tháng 11, 2013

Chán (!?)

Loạn cả rồi, hết rồi không còn hy vọng gì nữa cái chế độ này. Đi đến đâu, làm gì, người ta cũng than thở, nào là kinh tế dạo này quá khó khăn, y tế dạo này sao thất đức, giáo dục sao nát bét, thực phẩm thì than ôi, chán, ăn gì cũng sợ, uống gì cũng lo, ở nhà cũng lo, ra đường thì càng lo hơn, nào là tai nạn giao thông, nào là cảnh sát giao thông làm luật, nói tóm lại…nát cả rồi, nát không còn gì để nói, thế mới chết chứ? Sao mà bất an đủ thứ…vậy hả Trời?
Ai đã đẩy cái xã hội này, đất nước này đến đường cùng? Những nổ lực không còn ý nghĩa gì nữa với cái thời kỳ quái đảng này, sức chịu đựng của người dân đã hết giới hạn rồi, người tốt người xấu không còn nhận ra nữa, kẻ tốt thì trở nên xấu, kẻ xấu thì càng xấu thêm.

Vậy cái nghịch lý đã đến khiến cho mọi người trở nên thông minh hơn, phải biết mình là ai, đang làm gì, cái gì? ai? đã đẩy chúng ta xuống đáy vực thẳm. Thế nên, ngay từ lúc này, hãy lựa chọn còn đường riêng cho mình, giải thoát cho mình, dân tộc mình khỏi cái cảnh trớ treo này…

Thứ Sáu, 1 tháng 11, 2013

Điểm thông tin từ bốn phương tám hướng

BỖNG DƯNG... 

Đang ùng oàng tranh luận về ngoại cảm, bỗng dưng xuất hiện vụ án: Bắt nóng thằng Thúy, người đời kêu "cậu" Thủy, về dấu hiệu lợi dụng ngoại cảm để lừa đảo tìm mộ liệt sĩ, đặc biệt là, Ngân hàng chính sách xã hội đã trả công trên 8 tỉ đồng cho thằng này để nó lừa. Khi nó bị bắt, dư luận chờ đợi một ý kiến xác đáng, đàng hoàng, nghiêm túc của Ngân hàng chính sách xã hội thì bỗng dưng Ông Phó Ngân hàng này ngoạc mồm nói rằng, vẫn tin "cậu Thủy" và không mảy may giật mình, ngứa gáy gì về trò lừa đảo của thằng này. Thế ngộ nhỡ, mà rất dễ xảy ra, sau khi cơ quan điều tra xung trận, "cậu"Thủy xoẹt cái kê ra trong 8 tỉ đó, nhà cháu chỉ có ngần này, còn ngần này đã chia cho ông này, bà này thì sao ta? Và một số Tổng biên tập nhanh nhảu gỡ bài viết về trò lừa của "cậu"Thủy trong vụ tìm hài cốt ở Quảng Trị, giờ nghe tin "cậu" bị bắt có thon thót cái lưng quần mà tự xấu hổ không ta?


Bỗng dưng báo chí đưa tin trưởng cái thôn ở xã Ngư Thủy Bắc, huyện Lệ Thủy, tỉnh Quảng Bình ém 42 suất quà cứu trợ bão lụt, tưởng để ăn ngay hóa ra không ăn trực tiếp mà ăn gián tiếp, bán lại cho dân, mà giá rẻ như giá xả hàng mùa thu của các siêu thị, thậm chí ai mua được còn mừng, còn ưỡn ngực tự hào vì có thân quen với trưởng thôn. Ăn tởm thế mà nhà báo gặp chủ tịch xã, chủ tịch xã ưỡn miệng ra bất hợp tác trả lời. Thế hóa ra, loại cán bộ này đúng là nó đang tình nguyện làm chứng cho lời thím Doan " người ta ăn của dân không chừa một thứ gì". 

Bỗng dưng khi đi tìm xác nạn nhân bị Nhà thẩm mỹ Cát Tường vứt xuống sông, lại tìm ra tới 6 thi thể khác cũng đang trôi sông. 6 con người chứ không phải là 6 con heo, thế mà có những 6 con người đã chết mà không ai biết, không vụ án, không gì hết là sao ta? 

Bỗng dưng xuất hiện hàng ngàn người dân biểu tình quyết liệt chống ô nhiễm môi trường và xâm hại môi trường sống do hút cát lậu ở Quảng Ngãi, tưởng lại như các nơi, lại cơ động, lại dân quân tự vệ, lại giải tán, lại hơi cay, lại lu loa có kẻ cầm đầu gây rối, thì bỗng dưng, xuất hiện Bí thư tỉnh ủy trẻ nhất nước Võ Văn Thưởng, đến ngay với dân, đối thoại với dân, chịu thua dân vụ này và cam kết xử lý. Và bà con tin. Bỗng dưng nảy ra cái ý rất chi là mâu thuẩn nhưng rất chi là dễ thương: Đôi khi cái sự thua dân lại chính là sự thắng của uy tín một chính quyền.

Bỗng dưng gần đây, trên báo chí, đăng rất nhiều tin về tội phạm côn đồ có, hiếp dâm có, tằng tịu lung tung lang tang có, nhưng đa phần những kẻ phạm pháp lại thuộc về chính người thừa hành pháp luật, lại thuộc chính cán bộ công chức. Bỗng dưng nghĩ, xã hội lại xuất hiện hai lực lượng côn đồ, lực lượng côn đồ truyền thống vốn đã làm xã hội bất an, nay thêm lực lượng côn đồ mới từ đội ngũ cán bộ, công chức nữa thì xã hội sẽ thế nào? 

Bỗng dưng trong cái mênh mông thông tin u mê, cục súc, khốn nạn của ngành Y, chói lòa lên cái tâm, cái đức của Bệnh viện Đà Nẵng đối với bệnh nhân, thế hóa ra, để giữ cái tâm cái đức của ngành Y đâu có khó, đâu có chi không làm được, cứ nhìn vào Bệnh viện Đà Nẵng đi, các bệnh viện vô đó mà coi, mà ngó, mà học, mà dụng đi, dân vỗ tay.

Bỗng dưng lại thêm cơn bão số 12 đang vào, tưởng hết rồi, mà lại vào lúc này, vào miền Trung, vào Quảng Bình, thế thì dân chết à? Hàng cứu trợ của nhà nước, các đoàn thể đang ăm ắp ở kho tỉnh, kho huyện, kho xã sao vẫn chưa lôi hết ra cấp phát cho dân? Sao ì ạch mãi thế? Sao thống kê, thống kiếc, báo cáo báo kiếc, họp hành họp hiếc mãi thế, mở kho ra đi, đưa hết, trao hết đi chứ? Ơ kìa?

Hình ảnh: BỖNG DƯNG...
(Điểm thông tin từ bốn phương tám hướng)

Đang ùng oàng tranh luận về ngoại cảm, bỗng dưng xuất hiện vụ án: Bắt nóng thằng Thúy, người đời kêu "cậu" Thủy, về dấu hiệu lợi dụng ngoại cảm để lừa đảo tìm mộ liệt sĩ, đặc biệt là, Ngân hàng chính sách xã hội đã trả công trên 8 tỉ đồng cho thằng này để nó lừa. Khi nó bị bắt, dư luận chờ đợi một ý kiến xác đáng, đàng hoàng, nghiêm túc của Ngân hàng chính sách xã hội thì bỗng dưng Ông Phó Ngân hàng này ngoạc mồm nói rằng, vẫn tin "cậu Thủy" và không  mảy may giật mình, ngứa gáy gì về trò lừa đảo của thằng này. Thế ngộ nhỡ, mà rất dễ xảy ra, sau khi cơ quan điều tra xung trận, "cậu"Thủy xoẹt cái kê ra trong 8 tỉ đó, nhà cháu chỉ có ngần này, còn ngần này đã chia cho ông này, bà này thì sao ta? Và một số Tổng biên tập nhanh nhảu gỡ bài viết về trò lừa của "cậu"Thủy trong vụ tìm hài cốt ở Quảng Trị, giờ nghe tin "cậu" bị bắt có thon thót cái lưng quần mà tự xấu hổ không ta?

Bỗng dưng báo chí đưa tin trưởng cái thôn ở xã Ngư Thủy Bắc, huyện Lệ Thủy, tỉnh Quảng Bình ém 42 suất quà cứu trợ bão lụt, tưởng để ăn ngay hóa ra không ăn trực tiếp mà ăn gián tiếp, bán lại cho dân, mà giá rẻ như giá xả hàng mùa thu của các siêu thị, thậm chí ai mua được còn mừng, còn ưỡn ngực tự hào vì có thân quen với trưởng thôn. Ăn tởm thế mà nhà báo gặp chủ tịch xã, chủ tịch xã ưỡn miệng ra bất hợp tác trả lời. Thế hóa ra, loại cán bộ này đúng là nó đang  tình nguyện làm chứng cho lời thím Doan " người ta ăn của dân không chừa một thứ gì". 

Bỗng dưng khi đi tìm xác nạn nhân bị Nhà thẩm mỹ Cát Tường vứt xuống sông, lại tìm ra tới 6 thi thể khác cũng đang trôi sông. 6 con người chứ không phải là 6 con heo, thế mà có những 6 con người đã chết  mà không ai biết, không vụ án, không gì hết là sao ta? 

Bỗng dưng xuất hiện hàng ngàn người dân biểu tình quyết liệt chống ô nhiễm môi trường và xâm hại môi trường sống do hút cát lậu ở Quảng Ngãi, tưởng lại như các nơi, lại cơ động, lại dân quân tự vệ, lại giải tán, lại hơi cay, lại lu loa có kẻ cầm đầu gây rối, thì bỗng dưng, xuất hiện Bí thư tỉnh ủy trẻ nhất nước Võ Văn Thưởng, đến ngay với dân, đối thoại với dân, chịu thua dân vụ này và cam kết xử lý. Và bà con tin. Bỗng dưng nảy ra cái ý rất chi là mâu thuẩn nhưng rất chi là  dễ thương: Đôi khi cái sự thua dân lại chính là sự thắng của uy tín một chính quyền.

Bỗng dưng gần đây, trên báo chí, đăng rất nhiều tin về tội phạm côn đồ có, hiếp dâm có, tằng tịu lung tung lang tang có, nhưng đa phần những kẻ phạm pháp lại thuộc về chính người thừa hành pháp luật, lại thuộc chính cán bộ công chức. Bỗng dưng nghĩ, xã hội lại xuất hiện hai lực lượng côn đồ, lực lượng côn đồ truyền thống vốn đã làm xã hội bất an, nay thêm lực lượng côn đồ mới từ đội ngũ cán bộ, công chức nữa thì xã hội sẽ thế nào? 

Bỗng dưng trong cái mênh mông thông tin u mê, cục súc, khốn nạn của ngành Y, chói lòa lên cái tâm, cái đức của Bệnh viện Đà Nẵng đối với bệnh nhân, thế hóa ra, để giữ cái tâm cái đức của ngành Y đâu có khó, đâu có chi không làm được, cứ nhìn vào Bệnh viện Đà Nẵng đi, các bệnh viện vô đó mà coi, mà ngó, mà học, mà dụng đi, dân vỗ tay.

Bỗng dưng lại thêm cơn bão số 12 đang vào, tưởng hết rồi, mà lại vào lúc này, vào miền Trung, vào  Quảng Bình, thế thì dân chết à? Hàng cứu trợ của nhà nước, các đoàn thể đang ăm ắp ở kho tỉnh, kho huyện, kho xã sao vẫn chưa lôi hết ra cấp phát cho dân? Sao ì ạch mãi thế? Sao thống kê, thống kiếc, báo cáo báo kiếc, họp hành họp hiếc mãi thế, mở kho ra đi, đưa hết, trao hết đi chứ? Ơ kìa?
Cu Vinh khoai lang