Tôi tặng blog này cho dân Hội An "Nghịch cảnh có thể khiến cho con người trở nên thông minh, dù không thể làm cho con người trở nên giàu có."
Thứ Năm, 30 tháng 1, 2014
Chúc mừng năm mới
Thứ Tư, 22 tháng 1, 2014
Vĩnh biệt một người yêu nước, luật gia Lê Hiếu Đằng
Vô cùng thương tiếc, vĩnh biệt một người yêu nước bác Lê Hiếu Đằng, ra đi lúc 22g10, ngày 22-1-2014, tại Bệnh viện 115 - Tp Sài Gòn.


Bác là người luôn kiên quyết, dũng cảm đứng về phía những người yêu nước, yêu tự do dân chủ, chống độc tài tham nhũng, chống các nhóm lợi ích kinh tế phá nát cái quốc gia, chống lại sự bành trướng xâm lược của nhà cầm quyền Trung Quốc, vạch trần sự thối nát của sự độc tài.
Bác ra đi, để lại bao tiếc thương cho những người con yêu nước, bao nhiêu việc phải làm để đấu tranh, khao khát tự do cho dân chủ..
Xin thành kính cầu mong linh hồn bác yên nghĩ bình an nơi cõi vĩnh hằng, xin thành kính phân ưu với gia đình bác với tất cả tấm lòng kính mến bác !
Chủ Nhật, 12 tháng 1, 2014
Đại Vệ chí dị - đại chiến hoàng thành
Đại Vệ chí dị - đại chiến hoàng thành
Nước Vệ triều nhà Sản năm thứ 69.
Năm đó nước Vệ tiêu điều thảm hại, người đói kém đi cướp trộm đầy đường. Đến hơn mười tỉnh cả nước thiếu gạo ăn làm đơn xin triều đình phát chẩn. Trong khi đó quan lại tham nhũng, ăn chơi xa hoa, vợ bé con riêng tậu biệt thự hàng nghìn tỷ. Các doanh nghiệp nhà Sản làm ăn thua lỗ, triều đình phải gánh hàng trăm nghìn tỉ thất thoát, thua lỗ.
Như thế bảo sao dân không đói.?
Quyền lực của vương phủ rơi vào tay phủ chúa. Cũng tại bởi đời Vệ Cường Vương khi trước bất tài, háo sắc, bỏ bê chính sự. Cường Vương lúc tuổi ngoài bảy mươi, răng chắc , tóc đen, khí lực sung mãn. Vương ngự ngôi cao chỉ lo kiếm chuyện tìm gái đẹp hầu hạ gôi chăn. Bảy ngày có thể lâm trận mây mưa đến năm buổi, lúc về già còn rước thêm gái tơ về làm ái phi. Đến các con mình Vương cũng bỏ mặc đừng nói chi là xã tắc.
Việc nước do phủ Chúa điều hành, Bạo tể tướng nhân đấy mà thành lập vây cánh, thu nạp thủ hạ đưa vào các vị trí béo bở trong triều. Ban phát bổng lộc hậu hĩnh, thế và lực ngày càng mạnh. Chúa lấn át cả quyền của Vương Phủ.
Kính Vương lên ngôi, dốc lòng thiết lập lại quyền lực cho Vương Phủ. Ban hành khế ước toàn dân, quân phải một lòng phụng sự nhà Sản do Vương Phủ đứng đầu. Năm nhà Sản thứ 68, đại thần nghị chính Hoàng Sanh cầm quyền nghị hội, tuyên bố thiên hạ rằng kết quả lấy ý kiến tất cả nghị dân đại diện cho nhân dân đều nhất trí đồng ý nhà Sản là thế lực duy nhất lãnh đạo nước Vệ. Ngoài nhà Sản ra, bất cứ thế lực nào ngo ngoe, tạo vây cánh, lập bè đảng đều là thế lực phản nghịch.
Vương nói với đại thần trong phủ.
- Nay tuy nhà Chúa lộng hành, tước đoạt quyền bính của phủ. Nhưng danh chính ngôn thuận thì Vương Phủ vẫn là tối cao, Vương là nhà Sản, nhà Sản là Vương. Chân lý ấy không bao giờ thay đổi, con đường đi lên thiên đàng có thể đến thế kỷ sau mới tới nơi. Nhưng trước mắt không để quyền lãnh đạo nhà Sản lọt vào tay những phường bè lợi ích tư túi. Giả bộ phụng sự nhà Sản mà trục lợi cá nhân, đàn áp nhân dân với danh nghĩa bảo vệ nhà Sản mà thực ra là tập luyện binh mã, củng cố binh lực để khống chế nhà Sản làm bình phong. Cái này dân gian gọi là cú kêu cho ma nó ăn. Nay quân của Vương Phủ đã được rèn luyện tinh nhuệ, đại tướng Trăm Xanh lập tức dẫn cánh Chính Nội đi đầu phá giặc lập công. Trận đầu phải quyết thắng đánh vào bộ Hình và tập đoàn tàu thủy, làm sao chiến thắng phải vang dội để cổ vũ khí thế toàn quân.
Trăm Xanh mình cao bảy thước, vóc dáng vạm vỡ, mặt mũi dữ tợn, tiếng sang sảng như chuông đồng. Xanh cắp đại đao ra giữa triều thưa lớn.
- Đại tướng Trăm Xanh, phụng mệnh vua ra trận. Thề quyết trận đầu đánh tan quân giặc. Bắt hết, hốt hết.
Nói rồi Xanh khoa đại đao một vòng, khí trên đao toát ra lạnh lẽo đầy sát khí, Trăm Xanh bước ra cửa nhảy thốc lên ngựa, hô quân tùy tùng nhắm hướng trung tâm kinh thành tiến tới.
Đại tướng Trăm Xanh vừa đi. Vệ Kính Vương khoát tay gọi đại thần nghị chính tổng quản kinh thành Trí Sáng lại bảo nhỏ.
- Xanh là người miền Trung, tính nóng nảy. Lại đang nóng lòng trả mỗi thù năm xưa bị quân nhà Chúa vào đất ấm tập, dùng thế trận Thanh Tra đánh tập hậu. Trận ấy Thanh mất 3400 tinh binh, cũng vì tính không đề phòng. Nay trận này mà lỡ có gì thì hỏng đại sự. Người dùng quân bản bộ ém sẵn, lúc thừa cơ dùng trận Truyền Thông mai phục bất ngờ đánh tạt ngang hông địch, như thế chiến thắng mới chắc chắn được.
Trí Sáng mặt mũi sáng sủa, học rộng, binh thư đọc nhiều, giỏi trận Truyền Thông. Lĩnh ý vương, khoan thai phe phẩy quạt lên kiệu về phủ sắp đặt quân bản bộ, gọi bộ hạ thủ túc là Lộc Sáng vào. Dặn dò cẩn mật, cứ ngày ấy lúc ấy, xuất quân ra chỗ ấy, đánh thẳng luôn vào Báu Mã không cần nói nhiều.
Vương lại gọi đại tướng Kinh Tài là Chùa Lan lại thì thầm.
- Khi Trăm Xanh đánh trận này, Trí Sáng ở trong xuất bất kỳ ý ra quân. Đich hỗn loạn, không phòng bị lương thảo.Ngươi nhân lúc ấy chẩn bị binh mã đánh trận Kinh Tài, nắm hết nguồn lợi trong thiên hạ về đây.
Đại Tướng Chùa Lan lĩnh mệnh đi ra.
Lại nói về bên phủ Chúa, thấy Vệ Kính Vương dăm lần bảy lượt sửa chính sách, thu nạp bộ hạ, dựng tiền quân, hậu quân. Lại cho tướng lãnh đi tập huấn binh thư đánh Tham Nhũng. Biết là thế nào cũng có chuyện đến mình. Chúa mới họp bầy tôi lại bảo.
- Phép đánh trận đầu tiên là gì .?
Thủ hạ nhao nhao, người nói phải tinh thông võ nghệ, người nói phải rành trận đồ, người nói vũ khí đầy đủ sắc bén. Chúa cười nhạt hỏi.
- Kia một người tráng sĩ, vai năm tấc rộng thân mười thước cao, tay cầm phương thiên họa kích, tay kia cắp thanh Mạc Gia, mặc giáp bạc, cưỡi ngựa xích thố. Nếu một ngày không có cơm ăn, nước uống thì liệu đánh được bao nhiêu lâu, chém được bao nhiêu giặc.
Tướng coi ngân khố là Vạn Bành nói.
- Nếu thế sợ mới đến cửa trận là lăn quay cả người lẫn ngựa vì đói khát. Phải lính đi đánh trận mà tiền lương cho vợ con ở nhà không đầy đủ nữa, ra trận không có đồ ăn, ở nhà vợ con đói kém. Tráng sĩ trời đi nữa cũng phải thua. Binh thư có câu thực túc binh cường.
Chúa nghe thấy cắt ngang.
- Không nói binh thư, nói điều dễ hiểu đị.
Vạn Bành nói.
- Thưa, giang hồ đạo tặc có câu, bản lĩnh có nhưng đói không chịu được.
Chúa bật cười ha hả.
- Nói đúng ý ta, cứ thế có phải là dễ hiểu không. Binh thư cái con mẹ gì.? Bọn hủ nho , mọt sách trong thiên hạ toàn lũ lợn bị ta khóa mõm từ lâu rồi.
Đoạn Chúa nghiêm mặt quát.
- Vạn Bành nghe lệnh.
Vanh Bành giật mình, tóc rẽ sang hai bên, mồ hôi đổ ra, lập bập quỳ khấu đầu.
- Vạn Bành xin nghe lệnh.
Chúa lệnh.
- Ta cho nhà người cai quản ngân khố, đặt tên cho là Vạn Bành. Nay là lúc cần người thu hết ngân lượng trong thiên hạ, đủ một vạn bành về kho cất giữ. Kẻ kia không có lương, không có bổng , liệu xem đánh được mấy hồi. Chúng bày trận gì mặc chúng, không có cái chúng ăn tất hàng ngũ lộn xộn, không đánh cũng tan. Lúc đó lại đến phủ Chúa mà xin xỏ xùi bọt mép cũng nên.
Vạn Bành lĩnh ý Chúa, tức tốc lên ngựa về phủ soạn trận Kim Ngân dùng phép tăng thuế, tăng phí, gom vàng cho quân bủa đi tứ xứ triển khai ráo riết gom lương thảo trong thiên hạ. Vì thế mà dân đói càng đói thêm, khiến 11 tỉnh giáp Tết Canh Ngọ còn không có gạo mà ăn phải đệ đơn xin triều đình phát chẩn cứu đói.
Vạn Bành đi, Chúa quay sang gọi Đàm Cận.
Đàm Cận tuổi trẻ, mặt mũi khôi ngô, sáng sủa, bộ dạng nho nhã. Vốn được Văn Thụ thừa tướng bộ Hình tiến cử. Đã từng kinh qua nhiều chức vụ, làm tổng trấn phủ Ninh giáp Tề mấy năm.. Vỗ về dân chúng yên ổn, hòa hiếu với Tề, mỗi năm thu về phủ Chúa hàng chục ngàn lượng. Đàm Cận nhờ hòa hiếu với Tề qua việc cho thuê đất đầu nguồn nên tạm được lòng Vương Phủ, lại thu về ngân khố phủ Chúa.
Chúa ôn tồn dặn Đàm Cận.
- Việc của ngươi là trấn an thiên hạ, cho thấy vận khí nhà Chúa còn dài. Có thế lòng người mới không hoang mang, dao động. Ngày mai người cứ đóng bộ đẹp, đi đây đó lăng xăng tạ hình ảnh người nhà Chúa khí lực còn sung mãn. Đến đâu cũng phải giữ hình ảnh nhà Chúa qua bộ dạng thật trẻ trung, năng động. Làm sao để thiên hạ thấy phủ Chúa là nơi gửi gắm lâu dài. Chớ có thấy can qua mà nghiêng về những kẻ già nua, sắp chết.
Rồi Chúa quay sang, thấy phó thương thư bộ hình coi việc an ninh là Điền Vẽ đang đứng chờ đến lượt. Chúa vẫy Điền Vẽ lại ghé tai.
- Một số bọn cứng đầu, không chịu bán cổ phần đi. Chả may Vương Phủ cho người nắm lại hết các cơ sở thương nghiệp thì nguy. Ngay lập tức phải cho người của ngươi đi thúc ép bọn này, chậm trễ xử êm ngay tức khắc làm gương.
Ngày nọ, tháng nọ. Trăm Xanh dẫn quân bản bộ đại hình chém Dương Bạo, bắt Dương Kính. Thừa thế tấn công Báu Mã bộ hình. Báu Mã hoang mang đối phó, binh pháp có phần loạn, vội vã điều quân bản bộ do Tư Tứ chỉ huy hợp cùng quân bên ngoài là toán Nhiên Liệu Mới ra trận hòng đánh thế gọng kìm.
Toán ấy hùng hổ xung trận. Bất ngờ mới ra khỏi thành vài dặm, bị phục kích của toán Hà Thành Mới do Lộc Sáng chỉ huy đổ ra. chưa kịp chào hỏi thì Lộc Sáng bất ngờ cho quân khai cung bắn tên như mua. Tư Tứ vỡ trận hoảng sợ dẫn quân quay ngược vào thành chỉnh đốn lại, im bặt tiếng luôn.
Báu Mã chủ quan lúc tiễn Tư Tứ đi, còn đứng đó nhìn theo, bị luôn một mũi tên Đích Danh trúng ngực, đeo cả tên chạy vào thành. Bênh càng thêm bệnh.
Phúa Chúa bị bất ngờ, không tính được Vương Phủ đánh vào bộ Hình ráo riết thế. Đương lúc chưa biết làm sao thì Chùa Lan dẫn đại quân đến áp thành bày trận Kinh Tài. Thế mới là họa vô đơn chí, chưa xong trận nầy đã đến trận khác.
Chúa cho người phia ngày đêm về Ninh phủ hỏi ý kiến lão tướng Văn Thụ. Lão tướng Văn Thụ viết bốn chữ cho người đưa tin. Chúa mở ra xem thấy bốn chữ '' thế lực thù đich ''. Chúa gọi Điền Vẽ và các tướng lại hội ý. Các tướng bảo.
- Văn Thụ đại thần xưa nay chuyên trận Thế Lực Thù Địch, cứ lập trận này ra rồi đen trắng nhốt hết lại, bởi thế nhà Chúa mới mạnh như ngày nay. Có lẽ giờ ý lão đại thần là nên dùng trận này.
Chúa bảo.
- Giờ trận này đem ra đánh thẳng với Vương Phủ, e rằng mang tiếng phản nghịch. Không đánh chúng không sợ, chi bằng cứ giả bộ đánh vào bọn Dương Bạo và bọn xúi nó tố giác thăm dò xem sao.
Bọn Nhiện Liệu Mới, bọn Phủ Chính bèn thổi kèn xung trận mở đầu. Tố bọn Dương Bạo là thế lực thù địch chống phá bên trong bên ngoài cùng với bọn Cù Tiên Sinh. Nhăm nhe đánh tới đại thần nghị chínhTrí Sang và đại thần nghị chính Công Tới. Thế trận cũng hiểm độc khôn lường.
Mới trước đó bọn này ca ngợi nhà Dương Bạo có truyền thống yêu nước, cả gia đình cách mạng. Giờ cần giở mặt đánh ngược bàn tay. Thế mới biết bọn lưỡi không xương, bồi bút thật ghê tởm. Khổ thân phụ thân Dương Bạo tuổi cao, sức yếu, cả đời theo nhà Sản cùng với Cù Tiên Sinh cũng dòng dõi công thân như vậy, bị vướng họa can qua.
Muốn biết sự thể ra sao, xin xem hồi sau sẽ rõ.
By Nguoibuongio
Tảng mạng cuối tuần
TRONG LÚC TÌNH CÒN ẤM, XIN HÃY GIỮ CHẶT TAY NHAU
Người ta thường khó mà học được cách nói lời tạm biệt với tình yêu, khó mà chấp nhận để tình yêu trở thành kỷ niệm, và người đã yêu trở thành dĩ vãng. Hay nói đúng hơn là không đành lòng.
“Tay trong tay là tình còn ấm
Tay buông tay rồi tình lạnh thiên thu…”
Làm sao mà hai người đã từng nhớ nhung, thương yêu, chăm sóc lẫn nhau, một sớm mai kia bỗng dưng buông tay và nhìn nhau như
người lạ trên phố? Làm sao mà bỏ lại sau lưng bao nỗi ngậm ngùi, những tháng ngày chung đôi, làm sao mà dễ dàng quên đi một ánh mắt khiến lòng mình reo vui, nụ cười khiến tim mình loạn nhịp, và bóng hình bấy lâu vẫn thân thiết gắn bó
Ngay cả khi người ta biết bóng hình đó đã không còn thuộc về mình nữa.
Ngay cả khi từ trong sâu thẳm trái tim, người ta biết rất rõ cái mình đang níu giữ là cái không có thực, nó chỉ là cái bóng của tình yêu đã từng có, là chút hương thơm đọng lại của đóa hoa đã phai tàn mà thôi …
Tôi vẫn nghĩ người ta yêu, rồi chia tay nhau hẳn là buồn lắm. Buồn đến nỗi ra phố cũng nhớ dáng người kia bước đi thế nào, uống một ly cafe cũng nhớ cách người ấy vẫn cầm chiếc cốc ra sao, ngước lên trời thấy mây trắng bay cũng nhớ màu áo cũ, đưa mắt nhìn xuống tay cũng thấy trống vắng những ngón đan cài.
Trong lúc tình còn ấm, xin giữ chặt tay nhau…
Lúc mới yêu thật vui biết bao nhiêu, thì khi hết yêu cũng buồn đến bấy nhiêu. Cũng bởi vì Tình yêu đẹp quá. Nào ai muốn để cho những điều đẹp đẽ trở thành hoài niệm bao giờ. Lại càng chẳng ai muốn mất tình. Cho dẫu người tình đã đi xa cả một đoạn đường dài không sao chạm vào nhau được nữa. Chỉ còn lại đây, một trời lá
bay chia lìa, một hạnh phúc tưởng chừng đến tay rồi chợt vỡ, một tình yêu vẹn tròn rồi chia xa, và những hẹn hò từ từ khép lại…
Thực ra, điều đáng buồn và tiếc nhất, đôi khi không phải Người yêu, mà chính là Tình yêu. Ta có thể yêu rồi không yêu ai đó nữa.
Một người yêu có thể là người quan trọng nhất, và rồi ngày nào đó, là người bạn cũng không. Nhưng Tình yêu thì còn lại. Nó có thể ngủ yên vĩnh viễn, mà cũng có thể tỉnh thức một lúc nào đó. Tình yêu mãi mãi vẫn là Tình yêu đó, là Tình yêu mà ta đã tha thiết, say đắm, và cả đớn đau. Không thể nói là không gì cả cho một Tình yêu, dù đã xa xôi và mờ ảo vô cùng đi nữa. Chính vì thế mà người ta dẫu không còn yêu nhưng vẫn cứ giữ mãi một lòng nhớ nhung.
Giữ mãi một Tình yêu đã không còn có thực.
Đâu đó trong cuộc đời, người ta vẫn gặp nhau, yêu nhau, chia tay nhau, lãng quên và nhung nhớ. Để trải dài suốt là dư âm của sự lỡ làng. Ta có thể đợi nhau, nhưng cuộc đời không đợi ta. Vì thế mà đã có rất nhiều Tình yêu đẹp trong cuộc đời, nhưng chẳng biết có bao nhiêu trong số đó, đi trọn vẹn được đến cuối đường.
Thì trong lúc tình còn ấm, xin giữ chặt tay nhau…
Sưu tầm
Người ta thường khó mà học được cách nói lời tạm biệt với tình yêu, khó mà chấp nhận để tình yêu trở thành kỷ niệm, và người đã yêu trở thành dĩ vãng. Hay nói đúng hơn là không đành lòng.
“Tay trong tay là tình còn ấm
Tay buông tay rồi tình lạnh thiên thu…”
Làm sao mà hai người đã từng nhớ nhung, thương yêu, chăm sóc lẫn nhau, một sớm mai kia bỗng dưng buông tay và nhìn nhau như
người lạ trên phố? Làm sao mà bỏ lại sau lưng bao nỗi ngậm ngùi, những tháng ngày chung đôi, làm sao mà dễ dàng quên đi một ánh mắt khiến lòng mình reo vui, nụ cười khiến tim mình loạn nhịp, và bóng hình bấy lâu vẫn thân thiết gắn bó
Ngay cả khi người ta biết bóng hình đó đã không còn thuộc về mình nữa.
Ngay cả khi từ trong sâu thẳm trái tim, người ta biết rất rõ cái mình đang níu giữ là cái không có thực, nó chỉ là cái bóng của tình yêu đã từng có, là chút hương thơm đọng lại của đóa hoa đã phai tàn mà thôi …
Tôi vẫn nghĩ người ta yêu, rồi chia tay nhau hẳn là buồn lắm. Buồn đến nỗi ra phố cũng nhớ dáng người kia bước đi thế nào, uống một ly cafe cũng nhớ cách người ấy vẫn cầm chiếc cốc ra sao, ngước lên trời thấy mây trắng bay cũng nhớ màu áo cũ, đưa mắt nhìn xuống tay cũng thấy trống vắng những ngón đan cài.
Trong lúc tình còn ấm, xin giữ chặt tay nhau…
Lúc mới yêu thật vui biết bao nhiêu, thì khi hết yêu cũng buồn đến bấy nhiêu. Cũng bởi vì Tình yêu đẹp quá. Nào ai muốn để cho những điều đẹp đẽ trở thành hoài niệm bao giờ. Lại càng chẳng ai muốn mất tình. Cho dẫu người tình đã đi xa cả một đoạn đường dài không sao chạm vào nhau được nữa. Chỉ còn lại đây, một trời lá
bay chia lìa, một hạnh phúc tưởng chừng đến tay rồi chợt vỡ, một tình yêu vẹn tròn rồi chia xa, và những hẹn hò từ từ khép lại…
Thực ra, điều đáng buồn và tiếc nhất, đôi khi không phải Người yêu, mà chính là Tình yêu. Ta có thể yêu rồi không yêu ai đó nữa.
Một người yêu có thể là người quan trọng nhất, và rồi ngày nào đó, là người bạn cũng không. Nhưng Tình yêu thì còn lại. Nó có thể ngủ yên vĩnh viễn, mà cũng có thể tỉnh thức một lúc nào đó. Tình yêu mãi mãi vẫn là Tình yêu đó, là Tình yêu mà ta đã tha thiết, say đắm, và cả đớn đau. Không thể nói là không gì cả cho một Tình yêu, dù đã xa xôi và mờ ảo vô cùng đi nữa. Chính vì thế mà người ta dẫu không còn yêu nhưng vẫn cứ giữ mãi một lòng nhớ nhung.
Giữ mãi một Tình yêu đã không còn có thực.
Đâu đó trong cuộc đời, người ta vẫn gặp nhau, yêu nhau, chia tay nhau, lãng quên và nhung nhớ. Để trải dài suốt là dư âm của sự lỡ làng. Ta có thể đợi nhau, nhưng cuộc đời không đợi ta. Vì thế mà đã có rất nhiều Tình yêu đẹp trong cuộc đời, nhưng chẳng biết có bao nhiêu trong số đó, đi trọn vẹn được đến cuối đường.
Thì trong lúc tình còn ấm, xin giữ chặt tay nhau…
Sưu tầm
Thứ Sáu, 10 tháng 1, 2014
Đại Vệ Chí Dị
Đại Vệ Chí Dị - Mỗi lần ước mất đi một góc
Nước Vệ triều nhà Sản năm thứ 69.Quan chữa thuyền người miền biển họ Dương tên Bạo, xứ An Biên, trấn Hải Tần vướng tội tham nhũng. Bị phát giác, nhưng nhờ có quan trên báo tin cho biết. Dương Bạo chạy về nhà gói đồ, rồi phi ngựa qua phủ hình báo tin cho em trai là phó phủ tên là Dương Kính biết. Kính bèn gọi thủ hạ và đám lưu manh cấp tốc đưa anh trai mình đi trốn sang tận nước Miên.
Loanh quanh ở Miên vài bữa, Dương Bạo leo lên phi cơ rông sang nước Cờ Hoa. Nước ấy không cho vào, Dương Bạo quay về Miên thì bị phủ Vương cho người sang Miên bắt về trị tội.
Năm nhà sản thứ 69, triều đình mở tòa đại hình, kết tội Dương Bạo xử chém vì tội tham nhũng. Xử Dương Kính 18 năm tù vì tội đưa anh bỏ trốn.
Dương Bạo muốn hưởng lượng khoan hồng, giữa phiên đại hình tố giác tướng Báu Mã, phó thượng thư bộ Hình là người báo tin cho mình. Tin ấy khiến cả nước rung động.
Báu Mã người trấn Sơn Nam Hải,làm quan nhỏ ở bộ hình, trước có công dẹp loạn đất Thiên Trường, dập tắt cuộc nổi dây của nông dân. Theo công ấy mà chả mấy chốc được phong đến chức phó thượng thư bộ hình.
Nghe đồn Báu Mã là tay chân thân tín của Phủ Chúa. Khi tin cáo giác của Dương Bạo lan ra, tòa đại hình quyết khởi tố vụ án làm lộ tin tức. Lập tức cuồng phong nổi lên, bộ Hình, tướng bộ Hình là Hoàng Tư Tứ khẳng định Báu Mã vô tội, lời khai của Dương Bạo là vu oan trung thần. Quân bản bộ của bộ Hình nằm ở ngoại vi là Nguyễn phụ trách tờ Nhiên Liệu Mới cũng lên tiếng át hết mọi lời dị nghị.
Xưa nay Nguyễn dựa thế bộ hình, tung hoành trên dư luận, ai cũng phải e dè khiếp sợ. Người ta cũng biết Nguyễn là người phủ Chúa nữa, nên càng sợ hãi lời của Nguyễn hơn. Bởi thế Nguyễn tung ra vài câu hăm dọa, người thiên hạ cũng phải e dè sợ hãi.
Bấy giờ bên Phủ Chúa, cơn giận dâng tràn. Thủ hạ của phủ cứ lần lượt vào vòng lao lý, ác cái mỗi lúc lại lên cấp cao hơn. Cứ đà này chả mấy chốc nước dâng đến ngai Chúa. Nhưng giờ bên kia, đại tướng của Vương Phủ là Trăm Xanh dẫn quân tung hoành. Trăm Xanh đánh trận mở đầu trảm được Dương anh, bắt sống Dương em. Khí thế ngút trời, thừa thắng định dẫn quân xông vào bộ Hình bắt sống nốt Báu Mã tướng quân. Báu Mã tướng quân lo sợ, cáo bệnh, đóng doanh trại, không dám ra ngoài thành nghênh chiến. Trăm Xanh cho quân bủa vây, tình trạng Báu Mã nguy cấp vô cùng. Nhưng giờ còn chưa biết Vương Phủ có mưu kế gì mà Trăm Xanh dũng mãnh đến vậy. Phủ Chúa lo lắm nhưng vẫn phải dò xét thêm.
Phía ngoài phủ phó thượng thư bộ Hình Báu Mã, đại tướngTrăm Xanh hiên ngang cưỡi ngựa ô, truyền cho chưởng tòa hình mang chiến thư dán trước phủ. Thông báo ngày một hay hai sẽ phá thành bắt tướng. Một mặt truyền tin về Vương Phủ, báo tin trận đầu thắng lợi.
Bỗng nhiên bên ngoài bể khơi, quân Tề lăm le tung hoành. Tin ấy mới đáng sợ. Xưa kia năm Ất Mão, người Vệ nam bắc tương tàn, quân Tề nhân lúc đó thôn tính gọn đảo Cát Vàng và một phần đảo Cát Dài. Giờ lại lăm le thôn tính hết biển Đông. Đúng lúc phủ Chúa bị nguy khó bởi vòng vây Vương Phủ, Tề cất quân định lấy nốt biển Đông khi chính sự Vệ đang rối ren.
Ít nhiều Chúa có tham tàn thì cũng dăm lần bảy lượt dóng dả đầy cương quyết chuyện chủ quyền, khiến Tề giận. Không như Vương Phủ cứ mỗi lần Tề lăm le lại ca bài hợp tác, bàn bạc trên tinh thần anh em hiểu nhau.
Nước Vệ triều nhà Sản cứ trớ trêu thế. Cứ tưởng mỗi lần có biến động gì có thể đổi mới vận nước, thì lại bẽ bàng khi thấy vận nước lại kém đi. Một văn gia nước Vệ hiện đang trọng bệnh trong lao tù từng phải thốt lên.
Tổ quốc tôi như miếng da lừa
Mỗi lần ước mất đi một góc
Ước phồn vinh ; rừng mất cây, biển mất cá
Ước vẹn toàn ; mất biển đảo, cao nguyên.
Lẽ nào giờ ước hết tham nhũng, hết lợi ích nhóm thì nước Vệ mất nốt biển Đông. Than ôi. Nước Vệ Triều nhà Sản. Thương lắm thay.
by nguoibuongio
Chủ Nhật, 5 tháng 1, 2014
anh hùng rơm
"ANH HÙNG"
Thế là ông Hồ Xuân Mãn, nguyên ủy viên Trung ương, nguyên Bí thư tỉnh Thừa Thiên Huế về hưu chưa nóng đít thì đã bị thu hồi danh hiệu Anh hùng lực lượng vũ trang, mà từ cái thời ổng Bí thư, ổng mần hồ sơ, ổng đưa tới đâu cũng ký, ký ào ào, vừa ký vừa gật " anh quá xứng đáng", và bây giờ, chính những chữ ký ấy lại tiếp ký xác nhận ông Mãn man trá thành tích, man trá tới mức có 21 thành tích thì 18 thành tích man trá, 2 thành tích tự vu khống lấy thành tích.
Ông này bị tước danh hiệu vì nhóm cựu chiến binh một thời chiến đấu cũng ông này tố cáo và đã tố cáo đúng. Tước danh hiệu ông này thì phải tước cho hết chức một dây ký vì nịnh, vì bợ, vì cơ, vì hội để tất cả làm thành dây gian dối đánh lừa Hội đồng thi đua khen thưởng Trung ương. Tước danh hiệu thì nên tước luôn tư cách đảng viên. Chuyện xấu hổ này ầm ỉ cả năm rồi. Thế mà hôm tiệc rượu sau vở diễn về Đại tướng Nguyễn Chí Thanh, mình thấy ông này còn ngồi mâm trên, vẫn lọt vô ti vi khi xem kịch, đúng là trơ một cách "anh hùng", nhỉ?
Một "anh hùng" thuộc diện chíp hôi là thằng thầy Đặng Trường THPT Thới Long ở huyện Ô Môn (TP Cần Thơ) đã nghĩ ra một cách trao đổi với học sinh rất quái, dụ nữ sinh lớp 10 vào nhà vệ sinh để 'xem điểm' môn công nghệ, xem điểm xong, thầy mần luôn cô học sinh này. (http://ngoisao.net/tin-tuc/thoi-cuoc/24h/thay-giao-dua-nu-sinh-vao-toilet-de-xem-diem-2931968.html)
Ngày 2/1, một vụ cháy đã xảy ra tại khu nhà trọ tạm bợ dọc bờ mương phía sau khách sạn La Thành (phường Liễu Giai, Ba Đình, Hà Nội). Sau khoảng 1 tiếng đồng hồ ứng cứu, lực lượng chức năng đã cơ bản dập tắt được đám cháy. Thống kê sơ bộ ban đầu cho thấy, đám cháy đã khiến 3 người bị thương, thiêu rụi 3 xe máy cùng nhiều đồ đạc, tài sản trong khu trọ. Những tưởng vụ cháy chỉ gây thiệt hại như vậy, song đến cuối giờ chiều 2/1, thi thể một cô gái đã được phát hiện trong đống tro tàn. Nạn nhân được xác định là Trần Thị Huế (SN 1993, trú tại xã Văn Lý, Lý Nhân, Hà Nam). Huế hiện đang học năm thứ 3 trường Đại học Sư phạm Hà Nội, chuẩn bị bước vào kỳ thực tập. Điều quan trọng là gia đình yêu cầu đơn vị chữa cháy và lực lượng chức nặng tìm kiếm con gái mình nhưng không ai quan tâm, thậm chí mắng chửi người nhà, gần hết ngày, bức xúc vì chờ rất lâu, cảnh sát không tìm ra tung tích con gái mình, anh Độ bố cô gái “xé” vòng bảo vệ của cảnh sát, lao vào bới xác con trong đống tro tàn. Và từng phần thi thể của cô con gái hiện ra trong sự đau khổ tột cùng của người cha. Vô trách nhiệm đến thế là hết chỗ nói. Nếu người bố không "anh hùng" liều xông vào thì thi thể cô gái cũng thành tro tàn. (http://dantri.com.vn/su-kien/vu-chay-sau-khach-san-la-thanh-nat-long-nhat-tung-manh-xac-con-823137.htm)
Còn "anh hùng" tham nhũng Dương Chí Dũng chắc chắn thoát tử hình mà không cần xin, không cần chạy, vì đã có bảo bối Nghị quyết 01 Hội đồng thẩm phán TANDTC, đại khái án như Dương Chí Dũng nộp 5 tỉ là thoát án tử. Rứa đó. (http://dantri.com.vn/su-kien/gia-dinh-duong-chi-dung-noi-ve-viec-nop-tien-de-thoat-toi-chet-823058.htm)
Còn "anh hùng" báo chí tuần qua phải kể đến hai vụ, vụ tào lao nhất là viết về cô gái hiếp Cu ở Hải Dương, và mới đây là vụ con cắt chân mẹ tại bệnh viện Xanh Pôn, nếu qua cách viết của phóng viên, thì hai chị em ruột lập mưu cắt chân mẹ bị ung thư, nhưng thực tế là, chỉ có cậu út cắt và cắt trong trạng thái say đá ma túy. Viết một vụ việc mà lấy tài liệu hóng hớt, lớp bớp tào lao thì cũng có ngày vào nhà lao. Hành vi cắt chân chị của cậu em trai nghiện ngập là khốn nạn,đã được pháp luật xử lý, nhưn không thể nói rằng hai chị em phối kết hợp cắt chân mẹ thì đúng là " anh hùng" liều báo thật. Cả hai vụ đều từ phóng viên tờ tin điện tử Nguoiduatin.net.(http://motthegioi.vn/xa-hoi/khong-co-chuyen-con-gai-cat-cut-chan-me-36262.html, http://m.nguoiduatin.vn/con-gai-ru-cau-vao-vien-cat-chan-me-de-benh-tat-thanh-3-khuc-a120464.html)
Thêm một "anh hùng" là Hồ Thị Thu Hương, 33 tuổi, nhân viên kho tiền Ngân hàng Đầu tư và phát triển Việt Nam (BIDV) chi nhánh Phú Tài (Bình Định) trong khoảng thời gian từ tháng 1.2010 đến tháng 1.2013, lợi dụng việc được giao làm nhân viên thủ kho, Hồ Thị Thu Hương đã tham ô hơn 31 tỉ đồng. Thủ đoạn chính của Hương là hàng ngày trong giờ làm việc, Hương lén lấy hàng trăm tờ tiền loại mệnh giá 500.000 đồng bỏ vào các sọt rác trong kho. Đến cuối giờ, Hương mang các sọt đựng rác này ra ngoài rồi lấy tiền đem về. Trung bình mỗi tháng, Hương lấy gần 1 tỉ đồng tiền mặt. Mẹ kiếp, đây chỉ là một màn kịch khi bị lộ, chứ chẳng lẽ nguyên tắc kho quỹ, kiểm quỹ ở một ngân hàng mà suốt 3 năm đéo biết? Thế này thì "anh hùng" toàn nghành à? (http://soha.vn/phap-luat/len-bo-tien-vao-sot-rac-moi-thang-dut-tui-gan1-ti-dong-20140103005148099.htm?mobile=true)
Tin anh hùng cuối cùng, rất mong các cháu các em đội U19 thực sự là anh hùng sân cỏ chứ không phải "anh hùng" mỉa mai khi biết tin mỗi ngày các cậu được ăn những 3 triệu tiền thức ăn. Ai nghe cũng giật thót, vì đúng là "anh hùng bao tử"mới ngốn hết ngần ấy tiền/ ngày nhỉ?(http://news.zing.vn/Moi-cau-thu-U19-Viet-Nam-an-het-3-trieu-dong-mot-ngay-post382431.html)
blog Cu Vinh Khoai Lang
Đăng ký:
Nhận xét (Atom)
.jpg)