Chủ Nhật, 23 tháng 2, 2014

Tôi là người Ukraina, chúng tôi muốn tự do

Tôi là người Ukraina, chúng tôi muốn tự do


Tôi là người Ukraine, sinh ra tại thành phố Kiev.
Bây giờ tôi đang đứng tại quảng trường Maidan, trung tâm thành phố của tôi. Tôi muốn cho quý vị biết lý do tại sao hàng ngàn người khắp nơi trên đất nước tôi đang xuống đường.

Chỉ có một LÝ DO. Họ muốn được TỰ DO thoát khỏi kẻ độc tài.


Họ muốn được tự do thoát khỏi bọn làm chính trị chỉ biết vì quyền lợi của chính bản thân chúng nó. Chúng nó đã bắn giết, đánh đập gây thương tích dân lành để bảo vệ tiền bạc, nhà cửa và quyền hành của chúng.

Tôi muốn những người xuống đường tại đây có được nhân phẩm, lòng can đảm và sống một đời sống bình thường.

Chúng tôi là những con người văn minh, nhưng chính quyền chúng tôi là bọn man rợ.
Đất nước này không phải là Nga Sô.

Chúng tôi muốn có tòa án không tham nhũng.

Chúng tôi muốn có tự do.

Tôi biết có thể ngày mai chúng tôi không còn điện thoại, không còn internet, và chúng tôi sẽ cô đơn ở nơi này không ai biết đến, và có thể công an sẽ giết chúng tôi từng người một trong bóng đêm nơi này.

Đó là lý do lúc này tôi cầu mong quý vị giúp chúng tôi, giúp cho ý chí tự do ấp ủ trong tim chúng tôi, giúp cho ý chí tự do ấp ủ trong đầu chúng tôi. Và ngay bây giờ tôi yêu cầu quý vị giúp đỡ xây dựng nền tự do cho đất nước chúng tôi.

Quý vị có thể giúp chúng tôi kể lại câu chuyện này cho bạn bè chỉ bằng cách chia sẻ đoạn phim này. Xin hãy gởi video này, nói với bạn bè, gia đình, chính phủ của quý vị rằng quý vị đang ỦNG HỘ chúng tôi.

Thứ Hai, 17 tháng 2, 2014

Hôm nay, ngày 17/ 2

Hôm nay, ngày 17/ 2

Hình ảnhCần phải nói với nhau một câu cho nó vuông thế này: Mình và mọi người, không và không ai muốn kích động hận thù, hận thù cá nhân cũng không chứ đừng nói tới việc kích động hận thù dân tộc Việt với Trung Quốc.
Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc lấy chữ " bình yên hợp tác" mà quên đi biến cố lịch sử của đất nước, lại là biến cố hào hùng. Với Mỹ, Pháp ta kỉ niệm, ta đưa vào sách sử cho cháu con về 2 cuộc chiến tranh xâm lược, thì với Trung Quốc, ta cũng làm như thế, rõ ràng, minh bạch, ta kỉ niệm chiến thắng Pôn Pốt ở Căm Pu Chia được thì phải tổ chức kỉ niệm chiến thắng Biên giới 1979, rứa thôi.
Cần phải nói với nhau thêm câu này: Nhà nước cứ lờ lớ lơ thế này, vô hình trung đã nhấn chìm lịch sử, và các thế hệ con cháu sẽ không thể biết, không thể ghi vào tâm khảm ngày này, ngày 17/2/1979, ngày Trung Quốc xâm lược nước ta và chúng ta đã chiến thắng. Việc lờ lớ lơ như thế trước hết là xúc phạm sự hy sinh cao cả của hàng ngàn, hàng vạn liệt sĩ đối với Tổ Quốc, trong mọi sự xúc phạm, thì xúc phạm đến sự hy sinh của cha ông vì độc lập tự do của Tổ Quốc là sự xúc phạm tột cùng của sự xúc phạm.
Chí ít, tất cả các nghĩa trang Liệt sĩ ở các tỉnh biên giới ngày hôm nay phải thắp hương chứ, chính quyền phải tổ chức cho người dân thắp hương và nói với các thế hệ về biến cố ngày hôm nay chứ, tại sao không làm?
Và họ, những liệt sĩ, thương binh trong cuộc chiến tranh giữ nước vĩ đại này phải được vinh danh đầy đủ, chế độ đầy đủ, chăm sóc đầy đủ, không để ai bị thiệt thòi, không để ai bị lãng quên, dứt khoát như vậy.
Đầu tiên và trước hết, Nhà nước phải có một ý kiến chính thống, rõ ràng, dứt khoát, công khai cho nhân dân hiểu về đối ngoại, không thể nào tháng trước hàng loạt báo đăng tin nhà nước sẽ tổ chức kỉ niệm ngày 17/2 ở các cấp độ khác nhau, thì bây giờ im thin thít như thế, sự không rõ ràng và thống nhất càng dễ xảy ra sự đồn đoán, sự bất an, sự nghi kị, chúng ta đang ở trong một thế giới thông tin toàn cầu, nhân dân có muôn vàn kênh tiếp cận thông tin, nhà nước không thông tin chính thống thì người ta phải tiếp nhận luồng thông tin khác, người khỏe còn biết sàng lọc, người yếu sẽ hoang mang, rứa thôi. 
Nếu chúng ta thông tin KHỎE, chẳng có thế lực, thế liếc nào lợi dụng được, đừng lo quá lên như thế nó vừa buồn cười, vừa thảm hại.
Hôm nay, các báo chính thống tiếp tục đưa tin về ngày này, ở các góc độ tiếp cận khác nhau, dấu ấn nhất là báo Lao Động, báo Thanh niên.
 Theo Cu Vinh Khoai Lang

Thứ Năm, 6 tháng 2, 2014

BAO GIỜ CHO ĐẾN NGÀY XƯA ?

BAO GIỜ CHO ĐẾN NGÀY XƯA ?
.
altCái ngày xưa chẳng tốt đẹp gì mà như chúng ta đã thấy và lịch sử đã ghi lại, nào là hàng nghìn năm Bắc thuộc rồi hàng trăm năm Pháp thuộc, nào là các triều đình phong kiến chiếm đoạt tài sản, đè đầu cưỡi cổ dân, tiếp đến chiến tranh liên miên…cảnh nghèo đói ở Việt Nam cứ tiếp nối dài dài. Đến thời hòa bình, đất nước đổi mới, tưởng cơ chế thị trường mở cửa “có định hướng” như người ta nói, khoảng cách giàu nghèo sẽ rút ngắn, không ngờ càng ngày nó càng dãn ra quá lớn. Khoảng cách giàu nghèo là biểu hiện bất công xã hội ! Sự bất công ấy, ai có quyền kiểm soát và chịu trách nhiệm trước dân ? Đó là điều cần bàn trong bài viết ngắn này.
Trước hết phải nói, không thể đòi hỏi công bằng một cách vô lý như con ăn cơm với muối thì bố mẹ cũng phải ăn cơm với muối mới là “công bằng”, anh lớn làm nhiều cũng chỉ được ăn một bát như thằng em nhỏ ăn rồi đi chơi ! Nhưng không thể chấp nhận bố mẹ ăn sơn hào hải vị mà để bầy con ăn cơm độn, anh lớn ở nhà lầu mà để mấy đứa em trú ngụ dưới gầm cầu ! Trước đây, thời bao cấp ở ta cũng có các cửa hàng chuyên cung cấp đầy đủ thực phẩm ngon lành cho các vị đại thần, có cả ba nghìn mẫu ruộng đất chuyên canh tác lúa đặc sản, chăn nuôi gia súc đặc sản cung cấp cho trung ương, nhưng đặc quyền đặc lợi ấy chưa đủ tác động gây nên phân hóa giàu nghèo trong xã hội.
Ngày nay, nhìn chung mặt bằng cả nước thì phải công nhận đời sống dân chúng có hơn lên nhiều, sự hơn lên ấy có thể đánh giá khoảng 60% nhờ vào chính sách, cơ chế thay đổi như khoán ruộng đất cho nông dân, chấp nhận nhiều thành phần kinh tế được chủ động sản xuất kinh doanh - một phần được Nhà nước hỗ trợ và được thông thương với các nước; còn khoảng 40% nhờ vào các khoản tài trợ của nước ngoài không hoàn lại và qua các dự án, du lịch  > được đền bù có tiền xây dựng nhà cửa khang trang và sản xuất kinh doanh, có thêm công việc làm ăn cộng với nguồn kiều hối Việt kiều gửi về và xuất khẩu lao động . Các nguồn lợi ấy đã làm cho con người và đất nước đẹp hơn về mặt hình thức cùng sự khấm khá hơn về đời sống.
Bên cạnh đó, ngày càng xuất hiện nhiều người giàu và siêu giàu từ các nhóm lợi ích, tập đoàn lợi ích và quan tham lại nhũng cỡ bự. Tầng lớp này thao túng quyền lực, chi phối mọi hoạt động có lợi cho việc thâu tóm của cải, tài nguyên đất nước và đặc quyền đặc lợi ngang nhiên tham nhũng quỹ công. Chẳng hạn: Các Cty lớn sản xuất kinh doanh bằng vốn Nhà nước, lãi chia nhau ăn, lỗ đất nước gánh chịu ; mua bán, đổi chác bất động sản với giá mua rẻ của quốc dân, bán đắt cho nngười dùng, sập tiệm thì được “tái cơ cấu” bằng nguồn vốn do sức dân làm ra ; khai thác tài nguyên khoáng sản vô tội vạ ; buôn lậu xuyên quốc gia có bảo kê, thâu tóm nguồn tài chính…Xin đơn cử từng đối tượng: Vinashin, Vinalines, EVN, nợ xấu và không có khả năng thu nợ của Ngân hàng, cho thuê rừng ở các tỉnh phía bắc, cho đại gia khai thác rừng lấy gỗ quý ở Hương Khê và hàng trăm vụ tham ô, nhận hối lộ (cả của doanh nghiệp nước ngoài) đã bị và chưa bị xử án…Hàng ngũ đại gia giàu lên từ các nguồn lợi bất chính, phi pháp nói trên dù chưa có con số cụ thể, nhưng tất nhiên là số ít so dân nghèo và càng rất ít so với gần chín chục triệu dân Việt Nam.
Như vậy, người nghèo là đa số họ sẽ nghĩ gì khi thừa biết sự giàu có kếch sù của một số ít người mà chắc chắn bằng cách nào cũng do rút ruột tài sản của đất nước và mồ hôi xương máu của dân ! Họ sẽ nghĩ gì về năng lực kiểm soát và trách nhiệm của các vị chăm dân trị nước ? Nếu quá hơn, họ sẽ nghĩ gì về tình trạng nhóm lợi ích, tập đoàn lợi ích và vùng lợi ích không hơn không kém mafia có những bình phong che chắn ? Đây chính là một trong những yếu tố mất lòng tin, dẫn đến phản đối quyết liệt khi công khai khi thầm lặng, nơi lộ diện đương đầu với công quyền, nơi phản ứng ngầm tạo nên những "dây cháy chậm" ! Tất nhiên, đang còn đủ sức thì các vị dẹp được và mỗi nhiệm kỳ chỉ 5 năm hoặc có ham hố thì cũng 10 năm, quan chức sẽ “hạ cánh” có thể an toàn, nhưng cũng nên lo lường trước để bảo vệ lấy cái chính thể mà người dân đã từng theo và không muốn nó sụp đổ, chỉ mong chính thể cho ra chính thể (!) Muôn dân muốn được sống trong hòa bình, hạnh phúc, dân chủ, công bằng và quyền con người được tôn trọng !
altalt                       
Đại gia ở lâu đài 170 tỷ VNĐ                         đi xe 40 tỷ VNĐ
alt alt
Đại gia đãi tiệc Trung thu bày cỗ trên thân nude, mỗi cỗ 320 triệu VNĐ / 10 người x 4 cỗ

altalt alt
  Các tiểu gia: ăn “sơn hào hải vị”, ở “lâu đài tranh tre” và mặc "quần vô hình"
Các vị đứng đầu đất nước hãy tỉnh táo nghĩ xem, nên theo và phục vụ đa số hơn hay theo và phục vụ thiểu số hơn ?!
Cứ thầm nghĩ khôn nghĩ dại: Bao giờ cho đến ngày xưa / Để cho dân bớt sớm trưa phiền lòng ?

05-02-2014
Công dân Lê Khả Sỹ

Chủ Nhật, 2 tháng 2, 2014

Lãng mạng cuối tuần

BỞI CÓ NHỮNG CON ĐƯỜNG KHÔNG THỂ GIAO NHAU

Bởi có những con đường không thể giao nhau
Nên dẫu chúng ta có cố gắng miệt mài vẫn không bao giờ đi cùng một hướng
Nhấp cạn ly cafe bỗng thấy đắng lòng cho những câu từ vay mượn
Rồi cả một đời vẫn lạc bước về đâu…
Bởi có những con đường thấm ướt suốt mấy trận mưa ngâu
Nên trái tim cứ nhỏ nước qua bao lần lang thang trên phố
Đâu là con đường lá đổ?
Đâu là lỡ làng một giấc mơ qua?
Bởi có những con đường mãi hun hút về xa…
Để trái tim cứ lăn dài qua bao ngày nhung nhớ
EM TIẾC LÀM CHI MỘT VẦNG TRĂNG ĐÃ LẤM LEM VÀ CÓ NHIỀU MẢNH VỠ
Có phải chuyện trăm năm đâu mà ước hẹn đến bạc đầu…
Bởi có những con đường càng bước lại càng đau
Ký ức mông mênh bị giẫm nát qua những lần về ngang qua phố
Nhấp lại một ly cafe bỗng nghe trong lòng có muôn trùng sóng vỗ
Cứ tựa lời thì thầm viết tiếp chuyện mùa sau…
Bởi có những con đường không thể giao nhau…

Sưu tầm