Thứ Bảy, 29 tháng 3, 2014

Lòng tin và hệ lụy của nó

Lòng tin và hệ lụy của nó

Động lực sống của con người là lòng tin. Nó có thể là niềm tin vào thánh thần hay một lý tưởng chính trị, hoặc tin vào chính bản thân mình, hoặc đôi khi chỉ là sự ngưỡng mộ đối với một thần tượng, v.v... Niềm tin quan trọng hơn nội dung của nó, hay nói cách khác, sự đúng sai của điều mà người ta tin vào đôi khi không quan trọng bằng những gì dẫn dắt người ta đến với nó.  Niềm tin có thể rất cụ thể, cũng có thể rất mơ hồ trừu tượng, nhưng dù ở dạng nào, nó đều có vai trò như một cái phao cứu sinh đối với con người bé nhỏ bất lực trong vũ trụ bao la vô định. Lòng tin cũng là lẽ sống nên thường khi người ta không có hoặc bị mất niềm tin, tâm hồn sẽ trở nên trống rỗng, sức lực suy sụp và cuộc đời vô nghĩa.

Đó chính là lý do tại sao các loại tín ngưỡng, tôn giáo khác nhau hình thành và phát triển trên thế giới từ thời thượng cổ đến nay. Và đó cũng là nguyên nhân tại sao các tôn giáo, tín ngưỡng dù khác nhau, thậm chí trái ngược, xung khắc lẫn nhau, nhưng vẫn cùng tồn tại trong xã hội loài người. Và dù muốn hay không, tín ngưỡng là một nhân tố sống còn đối với con người, đồng thời cũng rất dễ bị lợi dụng bởi những thế lực hắc ám chuyên nghề buôn thần bán thánh.  

Lòng tin không chỉ quan trọng đối với cá nhân mà còn quan trọng đối với cộng đồng và quốc gia. Mỗi quốc gia cần có sự cố kết trên cơ sở lòng tin do chính công dân của quốc gia đó lựa chọn một cách không gượng ép cũng không mù quáng; nếu vì một lý do nào đó dẫn đến sự lựa chọn mù quáng thì đó là sự mê tín tai hại. Có thể nói, lòng tin đóng vai trò quyết định đối với sự sống còn của một quốc gia. Nơi nào và khi nào không có lòng tin hoặc lòng tin lung lay suy yếu, nơi đó sẽ trở nên xung yếu và dễ rơi vào khủng hoảng, thậm chí tan rã. 
  
Việt Nam là một trong những quốc gia dân tộc có nhiều điều kiện thuận lợi để xây dựng lòng tin nhờ có tư tưởng phật giáo cùng với đạo lý hòa hiếu và tín ngưỡng thờ cúng tổ tiên đã ăn sâu bám rễ hàng ngàn năm. Tuy vậy, đất nước này cũng không tránh khỏi những chu kỳ thăng trầm khi lòng tin của dân chúng bị đánh mất và vận nước lâm nguy dẫn đến muôn nỗi bi ai như đã thấy trong lịch sử dân tộc. Giờ đây phải chăng một chu kỳ như vậy sắp tái diễn? Đây không chỉ là câu hỏi mà còn là một lời cảnh báo nếu xem xét  bối cảnh tình hình chính trị-kinh tế-xã hội của đất nước trong mối tương quan khu vực và quốc tế ngày nay. 

Thực tế mấy chục năm nay cho thấy có tình trạng người dân từ chỗ chỉ biết tin vào một hướng là sự lãnh đạo của Đảng và Nhà nước sang chỗ hoài nghi hoặc không biết tin vào đâu. Đây không phải là một ý kiến suy diễn mà đã được ghi nhận trong các văn kiện của Đảng và được bàn luận công khai trong xã hội. Chỉ có điều, nguyên nhân và giải pháp thì còn nhiều ý kiến khác nhau, thậm chí trái ngược nhau.
   
Còn nhớ, trong thời kỳ đấu tranh giải phóng dân tộc, đại đa số nhân dân từ Nam chí Bắc và cả số kiều bào còn ít ỏi lúc bấy giờ đều tin vào sự lãnh đạo của Đảng và Bác Hồ, tin đến nỗi nhiều người đã từ bỏ cả tín ngưỡng của họ để đi theo lý tưởng cộng sản. Và có thời kỳ lòng tin đó đã từng có sức lan tỏa và cuốn hút mạnh mẽ như một tín ngưỡng vậy. Tuy nhiên, lòng tin như vậy đã bắt đầu có dấu hiệu lung lay kể từ sau ngày thắng lợi giải phóng miền Nam và thống nhất đất nước tháng Tư năm 1975. Dấu hiệu đầu tiên là sự rời bỏ tổ quốc ra đi của hàng triệu con người không chỉ "người của chế độ cũ" mà cả các doanh nhân và dân thường. Và sự ra đi vẫn tiếp diễn cho đến nay, chỉ khác ở nhịp độ và cách thức lặng lẽ hơn và thành phần chủ yếu là người lao động, doanh nhân, học sinh sinh viên và cả giới văn nghệ sĩ, trí thức cùng một số quan chức đã nghỉ hưu hoặc đương chức. Hầu hết các trường hợp ra đi đều có tính toán với mục đích lâu dài. Thực chất đó là một dạng "chảy máu chất xám" rất không đáng xảy ra đối với đất nước trong giai đoạn cần nhân lực để phát triển. 

Sự mất lòng tin còn thể hiện ở trào lưu mê tín dị đoan vốn đã lắng xuống trong quá trình đấu tranh giải phóng dân tộc nay lại trỗi dậy như nấm sau cơn mưa. Nó không chỉ lôi kéo dân thường mà cả cán bộ, quân nhân, kể cả đảng viên và cấp lãnh đạo. Nó cho thấy một lẽ thường tình thôi, đó là khi con người ta hoang mang thì có xu hướng tin vào những khái niệm mơ hồ huyền bí như thánh thần hoặc bất cứ điều bí ẩn nào đó để lấp chỗ trống tinh thần đang hụt hẫng của họ. Đó là lý do tại sao ngày càng có nhiều người và nhiều hình thức cúng bái cầu tài cầu lộc, cầu cho bản thân được hơn người, cầu cho thánh thần trừng trị đối phương, đối tác... Để đáp ứng nhu cầu mê tín dị đoan đang tăng lên đột xuất, hàng loạt chùa chiền, đền thờ miếu mão mọc lên như nấm trên khắp các vùng miền dưới danh nghĩa tôn tạo di tích văn hóa-tâm linh, phục hồi truyền thống tín ngưỡng v.v...

Sự mất lòng tin còn thể hiện ở  nhiều khía cạnh khác. Đó là sự sa sút về đạo đức, lối sống trong quan hệ xã hội cũng như trong ý thức chấp hành kỷ cương luật lệ của  nhà nước, v.v... Chưa bao giờ người ta có thể giết nhau một cách "máu lạnh" chỉ vì một nguyên nhân không đâu hay một lợi ích nhỏ nhoi như bây giờ. Không yêu được nhau cũng giết, để cướp vài chục nghìn đồng cũng giết, con giết cha, vợ giết chồng, thậm chí bác sĩ giết bệnh nhân, v.v...Đó là gì nếu không phải là dấu hiệu của sự suy đồi về luân thường đạo lý? Chưa bao giờ tình trạng tham nhũng ngang nhiên lan tràn trước sự bất lực của Nhà nước như bây giờ. Chưa bao giờ trật tự kỷ cương đường phố làng xã bị đảo lộn và bị vi phạm nghiêm trọng như bây giờ. Chưa bao giờ sự vô cảm trở nên như một căn bệnh truyền nhiễm nguy hiểm như bây giờ.    
  
Sự mất lòng tin bắt nguồn từ nhiều nguyên nhân và yếu tố tâm lý khác nhau. Trong số những nguyên nhân khách quan hoặc chủ quan, bên trong hoặc bên ngoài, thì sự sai lầm về đường lối chủ trương chính sách kinh tế-xã hội đóng vai trò chính. Vẫn biết sai lầm là hoàn toàn có thể hiểu được, nhưng tiếc rằng sai lầm mà không được kịp thời thừa nhận và rút ra bài học khắc phục. Chẳng hạn có những sai lầm phạm phải trong quá trình xây dựng chủ nghĩa xã hội ở miền Bắc như cải tạo công thương nghiệp tư bản tư doanh ở thành phố và tập thể hóa ruộng đất ở nông thôn lại tiếp tục đem ra áp dụng ở miền Nam; những phương pháp và biện pháp giáo dục chính trị tư tưởng khắc khổ lại được tiếp tục áp dụng cho miền Nam, v.v... Chúng khiến người dân không được phút ngơi nghỉ để hưởng bầu không khí hòa bình độc lập tự do và phải tiếp tục lao vào những cuộc đấu tranh,|học tập, cải tạo đến sức cùng lực kiệt. Đồng thời trong lúc đó hình ảnh những người cán bộ và anh bộ đội Cụ Hồ một thời lung linh cao đẹp đã nhanh chóng biến thành những con người thực dụng tầm thường trước mắt bàn dân thiên hạ. Xu hướng tự tư tự lợi thông qua địa vị chức quyền trỗi dậy biến họ thành tầng lớp cầm quyền với những khuyết tật vốn có của họ, và bộ máy công quyền nhanh chóng phình to quá mức bình thường. Bộ máy hành chính bị người dân gọi là "hành dân là chính". Những khẩu hiệu một thời vang dội như "lấy dân làm gốc", "do dân, vì dân"...đã bị người dân đem ra đùa tếu hàng ngày.  Trong lúc người dân không còn đủ kiên nhẫn chờ đợi thì nội bộ giới lãnh đạo ngày càng chia rẽ thành các nhóm lợi ích khác nhau, có chăng chỉ còn chung một thứ lập trường của tầng lớp đặc quyền đặc lợi; và cái gọi là "lý tưởng cách mạng" bị lợi dụng làm tấm bình phong.  Sự tùy thuộc lẫn nhau trong xã hội trở nên lỏng lẻo, lòng dân ly tán với tâm lý bất tín, bất an, bất phục ngày càng lan rộng trở thành lực cản đối với tiến trình phát triển và tiến bộ của đất nước. Tâm lý mất lòng tin khiến người ta nghi ngờ tất cả  bất luận đó là thật hay giả, đúng hay sai; và nó như một hiệu ứng domino khiến tình hình ngày càng tồi tệ. Một khi lòng tin trong mỗi người đã mất thì rất khó để lấy lại. Nếu trước đây Đảng bảo gì dân nghe theo, thì bây giờ mọi sự chỉ đạo đều có thể bị phớt lờ, thậm chí bị xuyên tạc bóp méo. Người ta không thể cứ kêu gọi hãy tin ở tôi vì tôi là Đảng nên bao giờ cũng do dân, vì dân..., và Đảng bao giờ cũng đúng!  

Nhiều người tin rằng hễ mất lòng tin ắt sẽ dẫn đến sự sụp đổ. Và họ quyết định ngồi đó chờ đợi trong khi những người đương quyền tất nhiên phải ra sức trì hoãn và các nhóm lợi ích thì tranh thủ cơ hội "đục nước béo cò". Sụp đổ là vạn bất đắc dĩ, nhưng nếu được sụp đổ có khi lại tốt. Điều tai hại hơn là tình trạng mất lòng tin cứ thế tiếp diễn kéo dài chỉ đủ mức để phá hỏng mọi nỗ lực phát triển quốc gia đồng thời làm tăng thêm nguy cơ mất độc lập chủ quyền toàn vẹn lãnh thổ trước kẻ thù truyền kiếp. Đây chính là vòng luẩn quẩn và cũng là kịch bản đáng sợ nhất của đất nước này.

Hà Nội, ngày 27/3/2014
Trần Kinh nghị
Theo blog Bách Việt

Thứ Hai, 17 tháng 3, 2014

Người dân ở đô thị còn hạnh phúc đến cỡ nào?

Ai không tin ta hạnh phúc nhì thế giới, mời xem đây:


Xem bài: Chui vào tú ni lông để... qua suối.( bấm vào đây để xem video clip )


Tháng 6-2012, báo chí các “lề” rầm rộ đưa tin: theo đánh giá của Quỹ Kinh tế mới (NEF), Việt Nam đứng nhì thế giới về chỉ số hạnh phúc, chỉ sau mỗi Costa Rica! Nhân sự kiện này, các báo “lề đảng” “nhảy cẫng” đồng loạt tán dương. Báo “lề dân” lại có dịp dè bỉu, công kích báo “lề đảng”. Người dân ù cả tai, hoa cả mắt, chẳng biết đâu mà lần.
Ngót 2 năm thu thập thêm thông tin và nghiền ngẫm đề tài này, nhân sự kiện vừa được báo Tuổi Trẻ phát hiện và đăng tải (phóng sự kèm videoclip người thật việc thật ở bản Sam Lang -Điện Biên) về câu chuyện học trò, cô giáo, người dân hàng ngày vượt suối lũ bằng cách chui vào… túi bóng (nilon), nhờ thanh niên khỏe mạnh kéo qua, người viết bài này đã có thể rút ra được kết luận khó phản bác: NEF và báo “lề đảng” chuẩn không cần chỉnh (xin nói thêm, NEF là tổ chức quốc tế hẳn hoi, mặc dù tên gọi của nó có gợi lại thảm họa “kinh tế mới” – chẳng mấy hạnh phúc với hàng triệu gia đình). Báo “lề dân” chỉ được cái xuyên tạc, thiếu thiện chí.

Xin chứng minh:

Qua sông bằng đu dây cáp
Này nhé, ai phủ nhận được luận điểm: chỉ những người dư dả tiền bạc mới có thể đi du lịch?
Này nhé, ai dám phản bác kết luận: chỉ những người có sức khỏe thể chất và tinh thần thật mạnh mẽ, lạc quan mới dám tham gia các môn thể thao mạo hiểm như leo núi, chèo xuồng vượt thác ghềnh… ?
Này nhé, nếu không có sức khỏe hạng A, đố bạn hàng ngày cuốc bộ đường rừng từ vài cây số đến hàng chục cây số.

Này nhé, ai dám bảo việc đi rừng hằng ngày không cho ta duy trì sức khỏe dẻo dai?

Này nhé, ai dám nói việc vượt suối bằng túi bóng không mạo hiểm bằng các trò leo núi, chèo thuyền vượt thác ghềnh?

Này nhé, du lịch mạo hiểm đâu chỉ có ở Sam Lang? Bạn có thể thấy hàng ngày ở khắp nơi trên đất nước ta tươi đẹp. Từ Tây Bắc, Việt Bắc, Tây Nguyên (đu dây vượt suối), đến đồng bằng sông Cửu Long (cầu tre, cầu khỉ), dọc quốc lộ 1A cùng hàng trăm tuyến đường bát nháo khác…

Này nhé, người dân vùng sâu, vùng xa, vốn dĩ được nhà nước xếp vào dạng nghèo khó, lạc hậu… còn hạnh phúc đến mức hàng ngày vẫn có điều kiện thực hành du lịch mạo hiểm, thử hỏi người dân ở đô thị còn hạnh phúc đến cỡ nào?

Võ Văn Tạo 

Thứ Bảy, 8 tháng 3, 2014

Ngày 8/3 tặng tất cả những phụ nữ thân yêu

Vì những người phụ nữ thân yêu

Nhịp sống ngày càng hối hả và dường như mọi người ít có thời gian quan tâm, chăm sóc dành cho nhau hơn. Có khi nào bạn tự hỏi: bao lâu rồi mình chưa ăn một bữa cơm chiều ấm cúng cùng gia đình, hay có những cử chỉ thân mật đối với mẹ của mình?
Đã bao lâu rồi bạn chưa nói lời yêu thương hay tự tay làm điều gì đó chăm sóc nâng niu đối với vợ của mình? Đôi khi, mối quan hệ quá đỗi thân thuộc trong gia đình và guồng quay của cuộc sống làm ta quên mất rằng tình cảm gia đình, vợ chồng, mẹ con cũng cần được thể hiện, cần được chăm sóc và “hâm nóng”. 
 
Và bạn đã bao giờ tự hỏi: những người phụ nữ giữ ấm hạnh phúc trong ngôi nhà bạn, họ thực sự cần gì từ người đàn ông mà họ hết mực chăm sóc, yêu thương. Phụ nữ thực ra rất đơn giản, họ chỉ cần từ người đàn ông sự yêu thương – yêu thương đủ để sưởi ấm họ.
 
Vì những người phụ nữ thân yêu 1
 
Sau những ngày bận rộn tiệc tùng với đối tác, bạn bè hãy sắp xếp để về nhà sớm hơn, ăn một bữa cơm gia đình, chắc hẳn hôm đó trong nhà sẽ rộn ràng tiếng cười vui của trẻ, sự hân hoan của vợ và niềm hạnh phúc của mẹ. 
 
Gạt sang một bên những cuộc điện thoại “cháy máy” hãy dành thời gian trò chuyện và hỏi thăm mẹ của mình, một cái nắm tay thật chặt, một lời hỏi thăm sức khỏe chắc hẳn sẽ làm mẹ ấm lòng hơn. Bỏ qua những cáu gắt mệt mỏi của xô bồ cuộc sống ngoài kia, hãy mở cánh cửa nhà và trở về bằng một nụ cười thật tươi, một nụ hôm trộm lên má của vợ, hãy cho cô ấy biết bạn yêu người phụ nữ đó đến nhường nào. 
 
Hãy bỏ qua sự phân biệt “việc của đàn ông – việc của phụ nữ” sắn tay áo lên và vào bếp làm một bữa cơm với “100% yêu thương” cho người phụ nữ của đời mình. Chắc hẳn, bạn cũng sẽ tìm thấy hạnh phúc trong nụ cười của mẹ, của vợ, của người bạn gái. Những điều tưởng như nhỏ bé nhưng với người phụ nữ như thế là quá đủ bởi vì họ được chia sẻ, được chăm sóc và được yêu thương.
 
Có rất nhiều cách để mang đến hạnh phúc cho những người phụ nữ thân yêu của bạn, hãy xem thêm đoạn clip dưới đây để chọn cho mình một cách ý nghĩa nhất nhé!
 
Vì những người phụ nữ thân yêu 2
 
http://www.youtube.com/watch?v=yhnVlMuKfyY&feature=youtu.be
 
Một năm với 365 ngày bận rộn, nếu bạn chưa kịp thể hiện yêu thương thì ngày 8/3 là một cơ hội thật tuyệt vời để bạn làm những điều đó cho một nửa thế giới của mình. Lên kế hoạch ngay từ bây giờ để 8/3 không phải là ngày “nghĩa vụ” mà thực sự là ngày trân trọng yêu thương. Và đừng “hẹp hòi” hãy nhân yêu thương đó lên cho những ngày kế tiếp. 
 
Nếu bạn không thể mua một món quà “đắt giá” tặng cô ấy một ngày, hãy chăm sóc cô ấy từng ngày. Bởi, người phụ nữ quanh năm vừa phải tất bật với công việc ngoài xã hội, lại vừa phải chăm sóc chu toàn cho gia đình. Năm tháng qua đi, khi bạn còn sung sức, thì người phụ nữ sức khỏe đã giảm sút đi nhiều, đặc biệt là sức khỏe khung xương khi phải “gồng ghánh” tổ ấm gia đình trên đôi vai gầy. Chăm sóc sức khỏe khung xương cho người phụ nữ là bạn đang giữ cho mái ấm gia đình được vững chãi. Bởi đàn ông là cái nóc còn đàn bà là chất kết dính của gia đình.

Sưu tầm

Thứ Tư, 5 tháng 3, 2014

Trương Duy Nhất - Điều 258 BLHS và Chúng Ta

Mẹ Nấm - Trương Duy Nhất - Điều 258 BLHS và Chúng Ta

Là một người đã từng bị bắt giữ vì điều 258 Bộ luật Hình sự, "Lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước, quyền, lợi ích hợp pháp của tổ chức, công dân", tôi đặc biệt quan tâm đến phiên xét xử blogger Trương Duy Nhất.
Với cáo trạng đã nêu ông Trương Duy Nhất đăng tải 11 bài viết của bản thân và 1 bài viết của người khác làm "giảm uy tín, mất lòng tin của nhân dân đối với cơ quan Đảng, Nhà nước, tổ chức, xã hội và công dân" dễ dàng khiến người ta liên tưởng đến hình ảnh của những người bất đồng chính kiến khác đã bị chụp mũ và bị tống giam bởi điều 88 và điều 79 BLHS.
Khác ở đây là ông Nhất đã từng là đảng viên, là người trong hệ thống truyền thông được xem như công cụ tuyên truyền của đảng Cộng sản. Ông Nhất không thể là một tên “phản động” như những gì mà hệ thống chính trị trước đây đã tô vẽ để bắt giam những người không phải là đảng viên.
Câu hỏi đặt ra nghiêm túc cho tất cả những người đã đọc blog Trương Duy Nhất, đặc biệt là 11 bài viết trong cáo trạng đã nêu là liệu ông Nhất có được quyền nói những điều mình nghĩ và chia sẻ nó với người khác bằng Internet hay không?
Người ta đặt ra nhiều giả thuyết về việc ông Nhất bị bắt giam, tôi không quan tâm đến điều đó. Cái tôi quan tâm là ông Nhất đã “mở miệng” và ông bị “bịt miệng” một cách thô bạo.
Có mặt tại phiên xử blogger Trương Duy Nhất tại Tòa án nhân dân Thành phố Đà Nẵng hôm ngày 4/03/2014, chứng kiến cảnh công an phân bổ lực lượng để canh gác và theo dõi những người có ý muốn tham gia phiên tòa công khai này tôi nhận thấy một điều ở đất nước này, họ sợ những con người “mở miệng” và sợ phải thấy sự ủng hộ công khai những người ấy.
Trương Duy Nhất không phải là một nhà hoạt động, toàn bộ những hoạt động của ông bị kết tội đều diễn ra trên mạng xã hội, vì vậy, ngoài những người thân mong ngóng được thấy ông trước phiên tòa để động viên tinh thần còn có bạn bè ông, những văn nghệ sỹ, những nhà báo, và nhiều blogger khác có mặt trước cổng tòa.
Tôi nghĩ, họ đến, không phải chỉ vì cá nhân Trương Duy Nhất, mà còn là để khẳng định chính kiến của mình.
Họ đến để bảo vệ quyền lên tiếng của mình dù biết sẽ bị bao vây giữa lực lượng an ninh thường phục với đủ máy móc thiết bị ghi hình.
Họ dừng xe dăm ba phút để hướng về cổng tòa không chỉ vì Trương Duy Nhất, mà còn để chứng kiến cảnh dàn binh bố trận của những người cầm quyền sẵn sàng bịt miệng người khác.
Họ cần thấy điều mà những khác mở miệng đã trả giá cho tự do ngôn luận.
Và quan trọng hơn hết là họ cần biết có rất nhiều người đã bước ra khỏi sự sợ hãi ngày hôm qua.
Quan sát và chia sẻ với vài người thân của blogger Trương Duy Nhất tôi biết gánh nặng cơm áo gạo tiền vẫn còn là áp lực cuộc sống với những người có liên quan đến anh. Tôi muốn siết chặt tay chị Phượng, vợ anh Nhất, chỉ để nói rằng tôi khâm phục chị, và tôi đã đến theo lời mời tham dự phiên tòa công khai của chị dù chỉ được đứng ở ngoài.
Trương Duy Nhất không hề cô đơn, khi người thân anh chờ đợi từ sáng sớm đến trưa chỉ để hét lên: “Nhất ơi, can đảm lên con”.
Anh không hề đơn độc khi có một người vợ luôn tin tưởng vào việc chồng mình làm.
Và anh sẽ không lẻ loi khi bạn bè tin rằng anh có quyền được nói điều mình nghĩ.
Tôi đã thấy nhiều người bước ra khỏi sự sợ hãi, để nói điều mình nghĩ qua phiên tòa xử Trương Duy Nhất.
Tôi đã thấy nhiều người ngập ngừng muốn tìm hiểu và thấy phân vân với cách nhà cầm quyền sử dụng lực lượng canh gác phiên tòa.
Hôm nay người ta có thể kết án Trương Duy Nhất một cách tùy tiện bằng bản án 2 năm tù và Chúng Ta im lặng, thì ngày mai hay ngày kia, mức án ấy có thể tăng lên bởi đã thành tiền lệ, thành thói quen.
Trương Duy Nhất cương quyết khẳng định mình vô tội trước tòa để bảo vệ quyền được nói của mình.
Và tôi hy vọng được thấy tập hợp những người không sợ hãi ngày càng đông hơn để bảo vệ quyền của chính mình.

Theo Dân Luận

Thứ Ba, 4 tháng 3, 2014

Phản ứng từ nước ngoài về phiên tòa Trương Duy Nhất

 Phản ứng từ nước ngoài về phiên tòa Trương Duy Nhất
Bản án 2 năm tù giam dành cho chủ trang blog “Một góc nhìn khác” - Trương Duy Nhất, tiếp tục gây quan ngại về tình hình trấn áp tiếng nói đối lập không chỉ cho những người viết blog trong nước; mà cả những người Việt đang ở tại nước ngoài.

Phản ứng

Mặc dù đang sinh sống hay có mặt tại nước ngoài, những người như ông Phạm Ngọc Cương từ Canada hay blogger Người Buôn Gió ở Đức trong thời gian qua tỏ ra hết sức quan tâm đến vụ bắt giữ và đưa blogger Trương Duy Nhất ra xét xử.
Blogger Người Buôn gió tại Đức có bài viết cho rằng “vụ án Trương Duy Nhất là một vụ án tiêu biểu về quyền tự do ngôn luận tại Việt Nam bị đàn áp dưới con mắt quốc tế”.
Blogger này cũng đưa ra nhận định về hai mức án đối với ông Trương Duy Nhất. Một là dưới 2 năm và hai là từ 3 năm trở lên theo khung hình phạt từ 2 đến 7 năm qui định đối với những ai bị cho là vi phạm khoản 2, điều 258 Bộ Luật Hình sự.
Nguyên văn theo blogger Người Buôn Gió thì “nếu ngày mai phiên tòa kêu mức án dưới 2 năm, tức dưới khung hình phạt thì còn là một điều khiến dư luận chưa nghiêng về phía hoài nghi có thế lực nào đang cố đẩy Việt Nam xa khỏi sự hòa nhập quốc tế. Còn từ 3 năm trở lên. Thì đó là sự cay đắng. Sự kêu gọi ‘thay đổi’ trong bài viết đầu năm của thủ tướng không hề còn lại dấu ấn nào. Việt Nam không thay đổi gì hết về quyền con người, quyền tự do ngôn luận, Việt Nam sẽ thụt lùi và cô lập với thế giới.”
Sau khi nghe mức án hai năm tuyên với blogger Trương Duy Nhất, blogger Người Buôn Gió từ Đức đưa ra ý kiến:
“Nhận định của tôi về vụ án Trương Duy Nhất của nhà nước Việt Nam mang tính rất đặc trưng về quyền tự do ngôn luận vì anh Trương Duy Nhất không như những người khác bị kết tội về chính trị tham gia các tổ  chức, đảng phái; còn anh Trương Duy Nhất viết bài độc lập một mình, qua các bài viết anh thể hiện những quan điểm, cái nhìn của bản thân.
Ngay trong bản cáo trạng đó, nếu chúng ta gạt bỏ những câu chữ rườm rà đi, chúng ta thấy rõ ràng đây là một người bị kết tội vì nói lên những quan điểm, cái nhìn của họ. Họ căn cứ, có thông tin, có phân tích và đưa ra kết luận của họ. Như vậy việc xử như thế là đụng chạm đến và trấn áp quyền tự do ngôn luận!”
Tại Canada, nhóm bốn người trong đó có ông Phạm Ngọc Cương trước khi phiên xử blogger Trương Duy Nhất diễn ra đã có thư khẩn gửi cho ông chánh án tòa án Nhân dân thành phố Đà Nẵng. Thư này được viết theo gợi ý từ nhân viên đại sứ quán Việt Nam tại Canada là ông Vũ Trần Phương.
Bức thư nhắc lại 3 điểm: thứ nhất là thắc mắc rằng đó có phải là phiên xử công khai hay xử kín, hai điểm tiếp theo là đề nghị được cấp giấy mời tham dự tòa cũng như cho phép một luật sư nhân quyền của Liên hiệp quốc tham gia quá trình tố tụng tại tòa. Tiếp đến thư nêu ra 5 ý kiến đề nghị ông chánh án tòa án thành phố Đà Nẵng tham khảo.
Đến sau khi phiên xử kết thúc, ông Phạm Ngọc Cương cho biết nhóm của ông không nhận được trả lời từ phía ông chánh án Tòa án Nhân dân thành phố Đà Nẵng.
000_Hkg9564658.jpg
Blogger Trương Duy Nhất tại phiên tòa ở Tòa án Nhân dân thành phố Đà Nẵng số 374 đường Núi Thành Quận Hải Châu Đà Nẵng sáng hôm 4 tháng 3 năm 2014.
Và sau khi nghe mức án hai năm tuyên cho blogger Trương Duy Nhất về những bài viết đăng trên blog ‘Một góc nhìn khác’, ông Phạm Ngọc Cương có phản ứng như sau:
“Theo tôi nghĩ vụ xử anh Trương Duy Nhất là một vụ xử hoàn toàn phi lý. Tôi nghĩ, thứ nhất phải gạt bỏ điều đó ra khỏi luật pháp của Việt Nam; thứ hai nếu cố tình đem điều đó ra xử công dân, ép họ vào những điều như vậy thì chỉ làm xấu bộ mặt của Việt Nam và lại càng làm cho lòng dân không yên. Người ta còn cảm thấy không tin tưởng vào thể chế đó.”

Động thái của nhà cầm quyền

Theo blogger Người Buôn Gió, dù mức án đã tuyên là 2 năm tính từ ngày bắt giam ông Trương Duy Nhất, nhưng có thể ông này sẽ được cho về trước thời hạn:
“Từ trước đến giờ, những vụ xử về nói xấu, tuyên truyền, xuyên tạc Nhà nước thì thường mức án rất cao. Nhưng khi họ đưa ra xử vào thời điểm như thế này, theo tôi cân nhắc không xử quá 2 năm.
Từ căn cứ đó tôi thấy vì họ đã bắt anh Nhất rồi; giờ mà thả hay xử nhẹ dưới khung hình phạt đưa ra thì họ cũng ngại, cho nên họ phải xử ở mức 2 năm. Tuy nhiên tôi nghĩ, anh Nhất sẽ không đi tù trọn 2 năm.”
Ngay sau khi có bản án đối với blogger Trương Duy Nhất, đại sứ quán Hoa Kỳ ra thông báo bày tỏ quan ngại và kêu gọi chính quyền Việt nam phải trả tự do cho ông Trương Duy Nhất cũng như tất cả các tù nhân chính trị.
Đối với chất vấn đề tù nhân lương tâm tại Việt Nam, các cấp lãnh đạo Việt Nam lâu nay đều trả lời là tại Việt Nam không có tù nhân lương tâm mà chỉ là những tù hình sự vi phạm pháp luật Việt Nam. Ông Phạm Ngọc Cương có phản bác đối với lập luận đó:
“Tôi nghĩ rằng đó là một sự ngụy biện; tức các chuẩn mực của con người là chuẩn mực chung. Chẳng hạn những năm 30 của thế kỷ trước, không có ai khẳng định mang chủ nghĩa cộng sản về Việt Nam là một sự ngược đời cả.
Không ai nghĩ rằng mang chủ nghĩa cộng sản về Việt Nam là không hợp lý với tình hình của một nước nông nghiệp như vậy, vì chủ nghĩđó dành cho một nước hậu công nghiệp.
Thế nhưng Việt nam vẫn có chủ nghĩa cộng sản, đúng không? Cuối cùng cũng đi theo con đường chủ nghĩa cộng sản bao nhiêu năm nay!
Thành ra nếu bây giờ những người cộng sản Việt Nam mà không nhận thức ra được thực tế ‘qui luật phát triển là một, nhân quyền là một, quyền của con người và khả năng lãnh đạo, khả năng quản lý quốc gia là một cung cách thôi.
Đó là thành tựu chung của loài người để tiếp thu và phát triển’, thì đó là một sự ngụy biện.”

Hình thức đấu tranh

Theo nhận định thì cứ sau những đợt xử án về tội danh tuyên truyền chống Nhà nước theo điều 88 Bộ Luật Hình sự Việt Nam, điều 79 âm mưu lật đổ chính quyền, hay xâm phạm lợi ích của Nhà nước, tổ chức, công dân theo điều 258… số lượng người nhận thấy sự bất hợp lý của những điều khoản đó chiếu theo Hiến pháp Việt Nam cũng như các chuẩn mực quốc tế ngày càng đông thêm như ý kiến của blogger Người Buôn Gió sau đây:
“Tôi thấy càng ngày càng có nhiều người nhận thức ra điều luật 258 và những điều luật khác về tội tuyên truyền, lật đổ là những điều luật phi lý, và người ta đang đòi dẹp bỏ. Và số lượng người muốn bác bỏ, loại bỏ điều đó thì ngày càng nhiều hơn.”
Ông Phạm Ngọc Cương thì cho rằng mọi người Việt trong và ngoài nước cần lên tiếng và tiếp tục công việc đang làm cho một đất nước phát triển, tự do và dân chủ:
“Cá nhân tôi không muốn chuyện của người Việt cứ phải mang ra cho người nước ngoài, nhờ người nước ngoài can thiệp; và nhờ các tổ chức quốc tế, chính quyền các nước dân chủ lên tiếng can thiệp và gây sức ép với nhà cầm quyền Việt Nam.
Theo cá nhân tôi thì nhà cầm quyền Việt Nam nên biết cách hiểu phương án đối thoại với quần chúng và chấp nhận sự bất đồng về quan điểm, nhưng mục đích chung là để phát triển đất nước cho tốt đẹp lên.
Tôi nghĩ rằng trong tình hình hiện nay, xã hội Việt Nam đang phát triển thành một xã hội dân sự rất đúng xu hướng chung phát triển của nhân loại một cách tự phát. Tất cả các tổ chức đã ra đời, tất cả các tiếng nói đã bắt đầu lên tiếng và lên tiếng ngày càng mạnh mẽ.
Mỗi người đều làm tối đa khả năng của mình, người nào nghĩ đang làm tốt nhất cho Việt Nam thì cứ nên như vậy mà làm, thì sẽ có ngày đất nước Việt Nam có dân chủ, và sẽ có ngày mà những bản án như tòa án vừa kết tội anh Trương Duy Nhất phải mang ra xem xét lại và thấy anh Nhất vô tội, anh Nhất là người hoàn toàn có công với đất nước, có công với sự phát triển.”
Ông Phạm Ngọc Cương cho rằng nhà cầm quyền quyền Hà Nội sợ mất quyền lợi của họ nên vẫn chưa lắng nghe dân. Còn theo blogger Người Buôn Gió thì để bảo vệ quyền lợi đó cả hệ thống thi hành luật pháp cố vận dụng, giải thích tùy tiện các điều khoản luật sao có lợi cho họ nhất.
Theo RFA

GHI CHÉP VỘI TỪ ĐÀ NẴNG, BÊN NGOÀI PHIÊN TÒA GỌI LÀ CÔNG KHAI XÉT XỬ VỤ ÁN BLOGGER TRƯƠNG DUY NHẤT

Ông Trương Duy Nhất chủ blog "Một góc nhìn khác" bị bắt hồi tháng 5/2013. với cáo buộc vi phạm điều 258 BLHS. Hôm nay, ngày 04 tháng 3, Tòa án thành phố Đà Nẵng vừa tuyên Trương Duy Nhất bị án 2 năm tù giam, tính từ ngày anh bị bắt. Chắc là  Trương Duy Nhất sẽ kháng án.

Đây là bài ghi chép của blog HUỲNH NGỌC CHÊNH

Gần 200 người dân có mặt trước cổng tòa án Đà Nẵng từ 7g30 sáng để mong được vào tham dự phiên tòa công khai xét xử nhà báo, blogger nổi tiếng Trương Duy Nhất theo điều 258 của bô luật hình sự.
Facebooker Thanh Hoàng, Lê thị Phương Anh và kỹ sư Nguyễn Văn Thạnh sau khi không vào được dự tòa đã ra ngồi quán nước bên cạnh

Nhưng tất cả không ai được vào. Đích thân một số thẩm phán ra tận cổng tòa ngăn chặn người dân. 
Gần 8 giờ, là giờ phiên tòa bắt đầu nhưng Luật sư Trần Vũ Hải, vợ và con gái của anh Trương Duy Nhất vẫn còn đứng trước cổng để đấu tranh cho một số người thân vào dự. Phía gia đình anh Trương Duy Nhất, tòa chỉ cho phép vào dự ba người đó là chị Cao Thị Xuân Phượng vợ anh Nhất, con gái và một người em trai của anh Nhất. Luật sư Trần Vũ Hải muốn yêu cầu thêm ba người nhà và ba người bạn của anh Nhất (trong đó có tôi và nhà phê bình văn học Phạm Xuân Nguyên)  nữa được vào tham dự nhưng các thẩm phán đang đóng vai là những người bảo vệ vẫn kiên quyết không cho ai vào thêm. Các thẩm phán hoặc bảo vệ trả lời không có thẩm quyền. Luật sư Hải đòi được găp chánh án để làm việc, nhưng được trả lời là chánh án không có mặt ở đây. Cãi cọ lớn tiếng nổ ra trước cổng tòa. Luật sư người Hà Nội phải quần thảo giữa đám đông nhân viên tòa án mà hầu hết là những người Quảng Nam Đà Nẵng có truyền thống cãi nổi tiếng trong cả nước. Nhiều giọng cãi Quảng Nam từ phía đám đông góp vào hỗ trợ cho luật sư Hải.
- Tại sao nói phiên tòa công khai lại không cho dân vào
- Không cho dân vào dự thì để bảng thông báo bên ngoài đây là phiên tòa bí mật để dân biết khỏi đến tập trung.
- Tại sao cũng phiên tòa xét xử thiếu tướng công an Trần Văn Thanh theo điều 258 trước đây lại tổ chức tại nhà hát Trưng Vương rồi mời  mọi người đến dự lại còn khuyến khích người đến dự càng đông cáng tốt bằng cách phát nước uống miễn phí cho mọi người. Tại sao ông Trương Duy Nhất cũng xét xử theo điều 258 lại không cho mọi người vào dự.
- Ông chánh án không ra trả lời về việc không cho người dân vào dự chứng tỏ rằng ông biết việc cấm đoán của ông là sai pháp luật do vậy ông phải tránh né. Chánh án mà làm sai pháp luật thì còn xét xử được ai
......
Sự hỗ trợ của người dân còn nhiều lắm nhưng tôi không nhớ hết để ghi đầy đủ ra đây.
Không được vào tòa, lúc nầy đã có trên 300 người dân tụ tập ngay trước cổng tòa và các vị trí bóng mát chung quanh công viên trước tòa. Lực lượng công an sắc phục đến giải tỏa nhưng mọi người kiên quyết không rời khỏi cổng. Quan sát thấy trong nhóm đứng trước cổng tòa có nhà phê bình Phạm Xuân Nguyên, nhà văn Thái Bá Lợi, nhà báo Hồ Trung Tú, Blogger Mẹ Nấm đến từ Nha Trang, Kỹ sư Nguyễn Văn Thạnh, Bloger nhà văn Trần Kỳ Trung từ Hội An, một số blogger và facebooker Đà Nẵng, Hội An, Tam Kỳ mà tôi không nhớ tên.
Lực lượng công an sắc phục, bảo vệ tòa có mặt không nhiều lắm và tahi1 độ cư xử của họ đối với người dân là đúng mực, kiên quyết nhưng không thô bạo. Lực lượng an ninh chìm thì đông lắm, nhưng chỉ đứng ngoài hoặc trà trộn vào quan sát chứ không bày tỏ thái độ gì, cũng không xảy ra hành vi dí máy quay vào mặt người dân ghi hình một cách ngang nhiên và thô bạo vô văn hóa như ở một số nơi khác mà tôi biết. Khi tôi chụp hính không có ai ngăn cản, tuy nhiên thỉnh thoảng có người "vô tình" đụng vào người lúc tôi đang chụp để hính chụp bị nhòe đi, hoặc có vài nhân viên an ninh đứng xoay lưng lại che trước ống kính của tôi mỗi khi tôi đưa máy lên.
Nhưng tóm lại tất cả cách cư xử của lực lượng công quyền với người dân và các blogger đang đứng trước cổng tòa là đúng mực, nhẹ nhàng và theo đúng điều lệnh. Không hành xử thô bạo và vi phạm nah6n quyền trầm trọng như lực lượng công quyền mà tôi đã từng chứng kiến hay là nạn nhân tại các phiên tòa xử Việt Khang, Điếu Cày, Tạ Phong Tần...ở Sài Gòn hay Nguyễn Phương Uyên, Đinh Nhật uy, Đinh Nguyên Kha ở Long An. Có thể ông Nguyễn Bá Thanh, trong thời gian dài lãnh đạo ở đây đã "giáo dục" tốt cán bộ của mình. Cũng có thể những lãnh đạo trẻ mới lên ở thành phố này như ông phó bí thư thành ủy Nguyễn Xuân Anh là đồng nghiệp cũ của tôi hay ông giám đốc công an thiếu tướng Nguyễn Văn Sơn là học trò cũ của tôi là những người có học nên biết cách "dạy dỗ" cấp dưới của mình phải biết làm gì để bộ mặt thành phố được mệnh danh là đáng sống nhất hiện nay không bị hoen mờ đi. Nhưng cũng có thể là sau khi Việt Nam vào nhân quyền LHQ nên phải chấn chỉnh những sai phạm của cán bộ khi hành xử với dân để giữ bộ mặt tương đối nhìn không quá tệ của mình trước bàn dân thiên hạ.
Nhưng hành xử thế nào thì việc không cho người dân trong đó có rất nhiều người thân của bị cáo vào dự phiên tòa công khai là một sư vi phạm nhân quyền không thể nào tha thứ được, không thể nào người dân không lên tiếng phê phán được, và nếu như ông Trương Duy Nhất không bị bắt vào xét xử trong kia thì ông sẽ là người lên tiếng phê phán mạnh nhất như ông đã từng phê phán những điều sai trái của hệ thống chính quyền mà vì điều đó ông phải bị ra tòa ngày hôm nay.
Anh Trương Duy Nhất không được chở đến tòa bằng cổng trước như mong đợi của bao nhiêu người tập trung dưới ánh nắng gay gắt tại đây để mong được vẫy những cánh tay chia sẻ sự đồng cảm với anh. Anh được lén lút chở vào cổng qua cổng phụ nào đó mà không ai biết được.
Phiên tòa đã bắt đầu ở bên trong mà bên ngoài vẫn còn nổ ra những cuộc cãi cọ về quyền được vào dự hay không.
Sau đây là một số hình ảnh chụp vội trước cổng tòa sáng nay
Các nhà báo và blogger xếp hàng chờ vào dự phiên tòa

Lúc 7.30 sáng

Ảnh của Trần Kỳ Trung
Ảnh của Trần Kỳ Trung



Nhân viên nầy phản đối tôi chụp hình trước cổng tòa một cách ôn hòa, đúng mực

lúc 8 giờ

Bức ảnh nầy chụp cảnh đấu tranh của LS Trần Vũ Hải, bị nhòe do một người lạ mặt "vô tình" xô vào lúc tôi đang chụp
Ông Phạm Minh Thông, nhà văn Thái Bá Lợi và nhà phê bình Phạm Xuân Nguyên
Nhân viên này liên tục chờn vờn phái trước để che ống kính của tôi
lại che ống kính
liên tục che ống kính
Lại che ống kính, nhưng được cái không có hành vi xâm phạm thô bạo như giựt hoặc đập phá máy ảnh

Thứ Hai, 3 tháng 3, 2014

TOÀN VĂN BÀI BÀO CHỮA CHO BỊ CÁO TRƯƠNG DUY NHẤT CỦA LS. TRẦN VŨ HẢI

TOÀN VĂN BÀI BÀO CHỮA CHO BỊ CÁO TRƯƠNG DUY NHẤT CỦA LS. TRẦN VŨ HẢI


Nhà báo Trương Duy Nhất, chủ trang web truongduynhat.vn, bị Cơ quan An ninh điều tra (Bộ Công an) bắt ngày 26/5/2013 và đưa ra xét xử tại Tòa án nhân dân thành phố Đà Nẵng số 374 Núi Thành, TP Đà Nẵng vào lúc 8h ngày 4/3/2014. 

Ông Trương Duy Nhất bị bắt vì bị quy tội “lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước, quyền, lợi ích hợp pháp của tổ chức, công dân” qui định tại điều 258 – Bộ luật Hình sự nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam.


Dưới đây là bài bào chữa cho bị cáo Trương Duy Nhất của Luật sư Trần Vũ Hải 
trong phiên tòa xét xử sơ thẩm ngày 4.3.2014 tại Tòa án nhân dân TP. Đà Nẵng  
.