Thứ Bảy, 19 tháng 4, 2014

Một bức thư về dịch sởi gửi Bộ trưởng Tiến:

BS thất đức không đặt ống nghe khi khám

THƯ TỪ MỘT NGƯỜI CHA GỬI BỘ TRƯỞNG BỘ Y TẾ

Kính gửi Bà Nguyễn Thị Kim Tiến - Bộ trưởng Bộ Y Tế.

Thưa Bà,

Có lẽ, Bà cũng như tôi và rất nhiều bậc làm cha mẹ ở đất nước này. Chúng ta đều mong muốn con cái của mình được thụ hưởng một đời sống tinh thần và vật chất đầy đủ, sung túc.

Tôi tin rằng, khi con cái chúng ta không may gặp vấn để về sức khỏe, tai nạn... thì đó là lúc chúng ta đau đớn nhất. Đau đớn là bởi không thể nào biến ước mong "Giá mà chúng ta chịu đựng được thay cho con" thành hiện thực được.

Thưa Bà,

Con số 108 bệnh nhi tử vong do sởi và các biến chứng liên quan đến sởi (Thật ra, đây cũng chỉ là một cách chơi chữ với nhân dân mà thôi. Kiểu như, anh bị nhiễm HIV nhưng anh tử vong là vì suy kiệt sức khỏe). Với Bà, có lẽ chỉ là một con số vô nghĩa để Bà và thuộc cấp cân đo đong đếm xem có cần tuyên bố hiện tại đang xuất hiện dịch sởi tại Việt Nam hay không(?!).

Nhưng Bà biết không, con số 108 bệnh nhi tử vong (mà chỉ lấy số bệnh nhi tử vong tại Bệnh viện Nhi Trung Ương, Bệnh Viện Nhiệt Đới Trung Ương và Khoa Nhi - Bệnh viện Bạch Mai) ấy không đơn thuần là những con số như Bà đang nghĩ.

Đó chính là nỗi đau, niềm hy vọng bị tước đoạt, sự tang thương, tận cùng thống khổ... của hàng trăm gia đình, của hàng ngàn cá nhân. Những cá nhân có cùng chung huyết thống, dân tộc, tín ngưỡng... của Bà.

Thưa Bà,

Đêm nay, có thể Bà sẽ không vui vì những thông tin mà truyền thông đã đưa, sau khi nỗ lực giấu kín của Bà và thuộc cấp không thành công. Nỗi không vui này sẽ qua mau thôi, bởi thực tế đã cho thấy, rất ít Bộ trưởng nào buồn hay dằn vặt mãi mãi.

Và rồi, Bà sẽ lại cảm thấy hạnh phúc với con cái của Bà, với gia đình của Bà.

Khi ấy, Bà không hình dung được cảnh đang có những người đàn ông khóc con, những người mẹ căng tức bầu sữa với gương mặt đầy nước mắt, với giọng gọi con hời hời trong nhiều gia đình trót không may có con tử vong do sởi.

Những đứa trẻ vô tội ấy, những gia đình đáng thương ấy... Chắc chắn, họ không trách Bà đâu. Bởi, họ cũng như tôi, họ bé mọn và họ nghiễm nhiên chấp sự sự đau đớn bằng quan điểm "Ông trời thật bất công". Oan cho ông trời vô cùng trong trường hợp này, thưa Bà?.

Tôi không hy vọng Bà sẽ đối xử với nhân dân theo lời dạy của Lãnh tụ Hồ Chí Minh vĩ đại, "Cán bộ là đầy tớ của nhân dân".

Tôi chỉ hy vọng Bà có thể đối xử với nhân dân theo nghĩa, "Con người với con người". Như e rằng, điều này là quá khó. Nói điều này là vì tôi chưa được nghe bất cứ lời chia buồn nào của Bà với những gia đình ấy. Điều quá đơn giản trong khả năng của Bà.

Tôi vẫn biết, một xã hội phát triển là một xã hội tạo ra sự đồng thuận.

Đáng tiếc, tôi không thể có chung sự đồng thuận cùng Bà.

Đơn giản, tôi là một con người.

Và tôi đớn đau khi thấy đồng loại tôi đang chịu đựng nỗi vô cảm từ một cá nhân.

Tôi Kính chúc Bà cùng gia đình luôn khỏe mạnh, an vui và nhiều may mắn.

Mặc dù, tôi vẫn luôn tin rằng, "Gieo nhân nào, gặt quả ấy", thưa Bà Bộ Trưởng

Ngô Nguyệt Hữu
https://www.facebook.com/photo.php?fbid=670412056366023&set=a.233261206747779.56097.100001917047475&type=1

Thứ Sáu, 4 tháng 4, 2014

Cám ơn Chị Hồng Minh

Xin nói ngay để thiên hạ khỏi hiểu lầm: tác giả không phải là người nhà hay bà con gì với 5 tên giết người đang chịu búa rìu dư luận tại Toà Án Bình Thuận. Tác giả cũng không quen biết gì Công tố viên Ngô Thị Hồng Minh, người "đang  nổi tiếng hơn sao xẹt" trong vụ án liên quan.


 Phải xưng hô bằng "chị" vì không lẽ xưng bằng "em", có vẻ sỗ sàng quá. Mà xưng bằng "bà" hay "cô" thì e không tiện, vì bất cứ ai theo dõi vụ án này cũng đều đồng ý rằng trong tiếng Việt hiện nay không có từ vựng để xưng hô với trường hợp này. Thôi thì gọi bằng chị cho lịch sự, mặc dầu trong lòng tác giả thì  đã khinh miệt lắm thay.

Thưa chị Hồng Minh, có lẽ mấy hôm nay chị ăn ngủ không yên? Ông bà ta nói rằng tiếng chửi bới trong thiên hạ thấy vậy mà linh ứng lắm. Kẻ làm điều phi nghĩa thì ngày đêm nghe tiếng vi vu bên tai, hồn phiêu phách lạc, giấc ngủ chập chờn mộng mị linh tinh. Tôi có thể hình dung hoàn cảnh tang thương, đóng khố mang hia làm Công tố viên trong nghịch cảnh của chị.

Trong bất cứ xã hội nào, dân chủ hay độc tài, phát xít hay phi dân chủ, phàm đã là Công tố viên thì công việc là bênh vực quyền lợi của nạn nhân trước, sau là lợi ích của xã hội, theo Luật pháp hiện hành. Thiên hạ dễ hình dung một Công tố viên sắt đá, mặt lạnh như tiền, đập bàn quát tháo bị can, lớn tiếng giữa chốn công đường và bao giờ cũng "siết" bị can tới mức độ cao nhất của khung hình phạt. Dễ hiểu vì đó là chức năng của Công tố viên. Phần còn lại là kỹ năng "cãi cọ" của luật sư và "độ sáng suốt" của HĐXA mà hình phạt giành cho bị can  sẽ suy giảm nhiều hay ít.

Vụ án giết người man rợ vừa rồi thì lại khác, Công tố viên không bênh vực nạn nhân mà lại  bênh vực bị cáo. Người ta không hiểu vậy thì các bị cáo thuê mướn luật sư để làm gì. "Người ta" đây là các cháu đang học cấp 1, 2 trong trường phổ thông. Còn người lớn chúng tôi thì nhếch mép cười, "xã hội ta nó thế". Khốn nạn đã đành rổi, bất công đã đành rồi, nhưng "chành bành giữa thanh thiên bạch nhật" thì thối nát quá, chịu không nổi, phải không chị Minh? Dư luận 9 phần 10 bênh vực nạn nhân, 1 phần 10 còn lại thì "có ý kiến khác", và họ là ai thì  thiên hạ biết rõ quá rồi. Số này ít ỏi về dân số, nhưng mạnh bạo về quyền hành, trong số đó có chị Minh. Họ xì xầm rằng Toà Án xứ ta đã có Án Tiền lệ, như vài năm trườc đây, hễ cứ Công An  giết người thì kêu án 4 năm, chả lôi thôi gì cả, cũng chẳng cần chạy án, chạy toà làm gì cho  mệt xác và tốn tiền. Té ra là vậy, không ngờ Toà Ta đang áp dụng Tiền án kiểu Tư bản zĩay chết. Nếu Tư pháp xứ ta quyết định xài "Tiến lệ Án" thì cũng nên định hướng chút xíu cho nó hoành tráng, và đổi tên là "Án Bỏ túi định hướng Tiền lệ Tư pháp XHCN". Văn chương ra phết nhễy? Vừa hấp thu tinh hoa thế giới vừa "nung núc" bản chất chế độ ta.

Năm năm tù nghe thì dài đăng đẳng, nhưng chỉ cần 3 cái 30 tháng Tư, 2 cái 2 tháng Chín và nửa cái Nguyên Đán, vài chục cái "hạnh kiểm tốt"  thì ba bảy hăm mốt, chưa đầy 2 năm thì "tiên sư bố nó" đã về tới nhà.Giết người như thế thì đơn giản như giết con gà. Giết con gà còn phải vất vả bắt nước sôi, vặt lông, bẻ cánh,...Giết người trong đồn công an thì chỉ đơn giản hươi cao cái dùi cui một góc 90 độ, hoặc 95 hay 100 độ cũng chẳng sai, giáng xuống nạn nhân chỗ nào mặc kệ, đầu, óc, thái dương, xương sọ, cổ, mang tai, tóc tai, mặt mũi...cứ thế mà lập đi lặp lại. Mệt thì ra ngoài nghỉ giải lao, xem ti-vi, xong thì lại tiếp tục. Hôm nay không xong thì ngày mai lại tiếp. Có mệt nữa thì cơm, cá, thịt...sẵn đấy, ăn uống xong lại tiếp tục. Tiếp tục và tiếp tục. Công việc đơn giản như thế không hiểu sao bà con phải vào Đại học Công an để học luật pháp, hiến pháp, tư tưởng này nọ vất vả để làm gì. "Bà con" đây xin hiểu là "bà con chúng nó".

Thế nhưng phải cám ơn chị Minh.
Nếu chị kiến nghị Án tử hình cho đúng bản chất của Pháp Luật viết Hoa thì vấn đề đã khác lắm lắm. Từ bản án "mạng trả mạng" ấy bọn Tư bản sẽ rêu rao trên BBC, VOA, RFI, RFA và Novosti rằng chúng ta vi phạm nhân quyền, liên tục xử dụng án tử hình "không cần thiết". Đế quốc Mỹ và chư hầu các loại sẽ làm khó khăn cho chúng ta trên mặt trận nhân quyền, ngăn cản "vô phép" đất nước ta tiến nhanh tiến mạnh trong dòng chảy hội nhập vào văn hoá và kinh tế thị trường thế giới. Thay vì phải vận dụng trí tuệ để lãnh đạo sức lao động, sáng tạo của quần chúng đang bị kiềm hãm trong muôn vàn khó khăn khách quan, lãnh đạo ta phải phân trí lo đấu tranh với thế lực mới nảy sinh, giảm thiểu sức chiến đấu chống tham nhũng đang ngày đêm là vấn đề sống còn của chế độ, v.v và v.v...

Phải cám ơn chị Minh.
Nếu chị kiến nghị Án tử hình cho đúng bản chất của Pháp Luật viết Hoa thì vấn đề đã khác lắm thay. Quần chúng nhân dân sẽ chẳng ai thèm quan tâm, suy nghĩ. Giết người thì mạng đền mạng, có gì mà phải quan tâm? Nhưng bản án 4 năm sẽ làm quần chúng phẫn nộ, soi xét thấu đáo hơn bản chất Toà án của chúng ta. Biết đâu đó lại lang mang "soi xét" đến bản chất chế độ ta. Chế độ ta thế nào, có tào lao, có cản trở xã hội, cản trở dân tộc hay không đó là việc của mấy ông viết sử, hoặc giả, hậu thế sẽ suy xét. Nhưng cái việc "suy xét" trên diện rộng và có chiều sâu ấy, nếu xảy ra HÔM NAY thì nguy biến lắm thay, tôi không dám tưởng tượng cái hiện thực phi XHCN này.

Cám ơn chị Minh.
Chị khiến tôi, một kẻ tù mù về văn chương, bỗng dưng nghĩ đến Truyện Kiều. Đoạn Hoạn Thư được Toà "tha bổng". Hoạn Thư vừa bước chân ra khỏi huyện đường thì bị Trời nổi giận sai Thiên lôi giáng sấm sét lên đầu, chết không kịp ngáp. Té ra Toà án của người phàm, dù có hay dở đến đâu cũng chỉ là trò tạm bợ, mua vui chẳng đặng một vài trống canh...Chỉ có Ông Trời
mới là Chánh Án cuối cùng.

Thưa chị Minh,
Chị đóng vai Công tố viên XHCN cực kỳ xuất sắc.

Vì tất cả lý do đã nêu, thưa quý vị, tôi tuyên bố Hội Đồng xét xử và cá nhân chị Hồng Minh hoàn toàn vô tội !
Cám ơn chị Hồng Minh.
(Bài viết thể hiện văn phong và quan điểm riêng của tác giả)
Gia Gia Quốc Quốc
Theo blog Que Choa 

Kẻ xấu là phải chết?

Kẻ xấu là phải chết?
Vụ án xét xử 5 công an đánh chết dân ở Tuy Hòa vừa kết thúc. Bản án mà 5 bị cáo nhận được, theo nhiều người là “như trò đùa”.
Người đánh dùi cui nhiều nhát vào đầu anh Ngô Thanh Kiều, nguyên nhân trực tiếp khiến anh này tử vong, Nguyễn Thân Thành Thảo, chỉ bị phạt 5 năm tù. Phải chăng, với kết luận này, tòa án tỉnh Phú Yên đang “cổ vũ” nhiều công an viên khác, thoải mái đánh chết nghi phạm nếu họ ngoan cố. Rằng, kẻ xấu đáng phải chết, nên không cần phải lăn tăn?.
Ông Ngô Văn Cộ (cha) và chị ngô Thị Tuyết (chị Kiều) mang theo các chứng cứ ra tòa. Ảnh: H.A
Ông Ngô Văn Cộ (cha) và chị ngô Thị Tuyết (chị Kiều) mang theo các chứng cứ ra tòa. Ảnh: H.A
Theo bản cáo trạng, rạng sáng 12/5/2012, công an phát hiện một vụ trộm cắp tại thị xã Sông Cầu. Nhà bà Nguyễn Thị Thuẫn bị kẻ trộm vào lấy 14 triệu đồng và 5 điện thoại. Dù đã ập vào rất nhanh, song họ vẫn không bắt được 3 kẻ cắp, chúng tẩu thoát được về thành phố Tuy Hòa. Tuy nhiên, sáng cùng ngày, 2 trong 3 kẻ tình nghi, là Trần Minh Cường và Sơn bị bắt. Hai người này khai thêm đồng phạm là Ngô Thanh Kiều.
Ngay lập tức, ông Lê Đức Hoàn (Phó Công an TP Tuy Hòa) chỉ đạo cấp dưới đến bắt Kiều về trụ sở công an để làm việc, mà không có bất cứ giấy tờ nào hợp pháp như giấy triệu tập. Sau khi đến trụ sở của Công an TP Tuy Hòa, Kiều bị 5 trinh sát và điều tra viên là Phạm Ngọc Mẫn, Nguyễn Minh Quyền, Đỗ Như Huy, Nguyễn Tấn Quang thay phiên nhau đánh dùi cui vào người, trong khi anh Kiều bị còng tay vào thành ghế. Đến trưa, Nguyễn Thân Thành Thảo vẫn tiếp tục dùng dùi cui đánh liên tiếp vào đầu anh Kiều, do quá bực tức vì nghĩ anh này ngoan cố không khai nhận tội trạng.
Đến đầu giờ chiều, thấy anh Kiều mệt mỏi, ông Hoàn chỉ đạo cấp dưới dẫn anh đi bệnh xá. Trên đường đến Bệnh viện Đa khoa Phú Yên, anh Kiều đã tử vong. Theo Trung tâm Pháp y tỉnh Phú Yên, nạn nhân chết do chấn thương sọ não. Ngoài ra, còn rất nhiều vết thương ở vùng phần mềm. Giữa tháng 3, trong phiên sơ thẩm, 2 hình ảnh trái lập gây ấn tượng mạnh diễn ra tại tòa: bị cáo Thành Thảo cười rất tươi, trong khi đứa con nhỏ của Kiều hôn di ảnh của ba khiến ai nhìn thấy cũng xót xa.
Con gái nạn nhân Ngô Thanh Kiều bên di ảnh cha (Ảnh NLĐ)
Con gái nạn nhân Ngô Thanh Kiều bên di ảnh cha. Ảnh NLĐ
Bây giờ, sau khi nghe tòa kết án, người ta đã hiểu ý nghĩa nụ cười của Thảo: không có gì phải xoắn?!. Chưa hết, người nhà của bị cáo Thành Thảo vẫn muốn kháng án, vì cho rằng bản án đó là “quá nặng”!.
Người ta đau đáu trông đợi một bản án công bằng hơn, phải đạo lý hơn. Nhưng rồi niềm tin đã tan vỡ khi mà tòa án đã phán quyết một bản án mất lòng dân.
Từ phiên tòa này, chúng tôi lại nhớ đến một phiên tòa khác vừa diễn ra ở Quảng Trị cách đây chưa lâu. Nó cũng hỗn loạn giống như thế. Cuối tháng 3, phiên xử dân làng thôn Nhĩ Trung đánh chết 2 kẻ trộm chó cũng đã gây xôn xao dư luận. Do quá tức giận vì liên tục bị mất chó, Nguyễn Đăng Trường (29 tuổi) và Trần Văn Tiến (25 tuổi) đã mai phục rình nhằm bắt cho bằng được những kẻ trộm chó. Rạng sáng 29/8/2012, họ cùng dân làng bắt được Nguyễn Xuân Triều (42 tuổi) và Nguyễn Đăng Cường (32 tuổi), cùng trú huyện Lệ Thủy, Quảng Bình đang đi hành nghề; rồi hè nhau đánh chết.
Bản án của 10 bị cáo là khá nhẹ: Nguyễn Đăng Trường nặng nhất 3 năm tù, Trần Văn Tiến và 3 bị cáo khác, một người 2 năm 6 tháng tù…Tuy nhiên, với người dân làng Nhĩ Trung, vậy vẫn là quá nặng, họ bức xúc la lối khiến gia đình 2 nạn nhân không dám ra ngoài, phải ngồi lại trong tòa. Có lẽ, cả gia đình 2 nạn nhân vẫn biết là con mình sai trước. Nhưng, với hành động của dân làng Nhĩ Trung, rõ ràng họ coi trọng mạng chó hơn hẳn mạng người. Sự sống của chó hơn những đứa con của Triều và Cường. Thêm nữa, biết đâu, nhưng người lần trước bắt chó của họ không phải là Triều và Cường, mà là người khác?
Dù Kiều, Triều và Cường có làm gì xấu, thì tội của họ vẫn chưa đến mức đáng chết; vợ con của họ vẫn chưa đáng bị mất đi người chồng, người cha. Tội lỗi của họ sẽ có một thứ chế tài, được gọi là pháp luật đứng ra xét xử. Ai trong đời không từng làm việc xấu, họ có quyền được hối cải, được quay đầu.
Quỳnh Như
Theo báo Đất Việt