Thứ Năm, 29 tháng 11, 2012

Đạo đức của học sinh ngày càng đi xuống?

Đạo đức của học sinh ngày càng đi xuống?
Sáng 25/11, Bộ GD - ĐT đã tổ chức Hội thảo về giải pháp nâng cao hiệu quả công tác giáo dục đạo đức, lối sống, phòng chống tội phạm, bạo lực trong học sinh phổ thông. TS. Phùng Khắc Bình, Vụ trưởng Vụ Công tác HSSV (Bộ GD - ĐT) đã đưa ra những biểu hiện đáng lo ngại về đạo đức, lối sống trong một bộ phận HS phổ thông hiện nay.

"Lệch hướng" khi trưởng thành

Số liệu từ một cuộc khảo sát trong 500 HS THCS ở quận 6, TP.HCM cho thấy có 32,2% HS có thái độ vô lễ với thầy, cô giáo; nhiều HS chỉ chào thầy cô khi ở trong trường, còn ra đường thì coi như không quen biết; 38% HS thường xuyên nói tục.

Theo báo cáo của 38 Sở GD-ĐT, từ năm 2003 đến nay, có hơn 8.000 HS tham gia đánh nhau, bị các trường xử lý kỷ luật.

Với 1.043 phiếu hỏi ở 7 trường ĐH, CĐ, THPT, THCS trên địa bàn Hà Nội xoay quanh vấn đề về kỹ năng sống, thì có 95% nhận thức không đầy đủ về kỹ năng sống; 77,7% chưa bao giờ được học kỹ năng sống; 76,4% rất cần được học kỹ năng sống, rất lúng túng khi xử lý các tình huống. (Bà Đỗ Thị Hải - Phó Viện trưởng Viện nghiên cứu môi trường và các vấn đề xã hội)

Bà Lê Nguyên Hương, Phó Hiệu trưởng Trường THPT chuyên Nguyễn Huệ (Hà Nội) đã dẫn kết quả khảo sát của Viện Nghiên cứu và phát triển giáo dục Việt Nam.

Cụ thể, tỷ lệ HS đi học muộn ở tiểu học là 20%, THCS 21%, THPT 58%.

Cũng theo khảo sát này, tỷ lệ quay cóp ở tiểu học là 8%, ở THCS là 55%, ở cấp THPT là 60%.

Tỷ lệ nói dối cha mẹ càng lên bậc học cao, tương ứng với 22% - 50% - 64%...

Năm 2004, chỉ có 600 HS, SV nghiện ma túy thì đến năm 2007, con số này đã tăng lên 1.234 HS, SV.

Từ đó, bà Hương nhận định, càng lớn, ý thức đạo đức của HS càng đi xuống và sự gia tăng đột biến của tệ nạn ma túy học đường ngày càng trở thành vấn đề nhức nhối.

Những lệch lạc trên, theo bà Đỗ Thị Hải, Phó Viện trưởng Viện nghiên cứu môi trường và các vấn đề xã hội là do lứa tuổi 10-19 (HS THCS và THPT) hay gặp những khó khăn không tự mình giải quyết được.

Ở lứa tuổi này, trẻ đang phải tiếp nhận rất nhiều những tác động cả tích cực và tiêu cực từ phía gia đình, nhà trường và xã hội. Chẳng hạn như: internet (web đen), nghiện chat; gia đình không hạnh phúc, ly hôn, bạo lực gia đình và hiện tượng "thương mại hóa" giáo dục,...

Quan tâm "dạy chữ" - lơ là "dạy người"

Nhiều ý kiến tại hội thảo cho rằng, các nhà trường hiện nay chủ yếu quan tâm đến việc dạy chữ mà lơ là đến việc dạy kỹ năng sống, dạy cách làm người cho HS.

Từ thực tế, bà Lê Nguyên Hương cho biết, chương trình giáo dục đạo đức được xuyên suốt từ bé đến lớn.

Cụ thể, ở bậc mầm non là Giáo dục lễ giáo, tiểu học là môn Đạo đức, trung học là môn Giáo dục công dân, nhưng chương trình SGK quá ôm đồm, nặng về lý thuyết, thiếu kỹ năng sống, không tạo được dấu ấn để hình thành nhân cách HS.

Mặt khác, chương trình học quá dày nên không có thời gian tổ chức giáo dục kỹ năng sống. Một tuần chỉ có 1 tiết chào cờ đầu tuần và buổi sinh hoạt lớp thứ 7, với 45 phút nhưng rất nhiều việc phải giải quyết, bà Hương nói.

Ông Mai Sỹ Nhật, Trưởng phòng công tác chính trị HSSV (Sở GD-ĐT Hà Nội) cũng nói thêm: 1 tháng học chỉ có 4 tiết sinh hoạt ngoài giờ, lại chưa được đầu tư thỏa đáng, định hướng không rõ ràng nên hiệu quả không cao.
Bộ GD-ĐT chịu trách nhiệm lớn nhất
Bà Đỗ Thị Hải đề xuất, Bộ GD-ĐT cần xây dựng chương trình giáo dục kỹ năng sống cho từng cấp học, đào tạo đội ngũ giáo viên và đưa vào giảng dạy như một môn học chính khóa, bắt buộc.

Bà Hương thì kiến nghị đưa nội dung giáo dục đạo đức một cách cụ thể hơn. Ví dụ, thế nào là một người tốt, đi xe buýt nhường chỗ cho người già, phụ nữ có thai, con nhỏ,...

Quan trọng nữa là Thành Đoàn nên tổ chức các hoạt động ngoại khóa để hướng các em vào sinh hoạt, không sa đà với các tệ nạn xã hội.

Đồng thời, lồng ghép việc dạy kỹ năng sống vào các trường sư phạm để sinh viên tốt nghiệp ra trường có đủ trình độ dạy cho HS, bà Hương nói.

Theo Thứ trưởng Bộ GD-ĐT Nguyễn Vinh Hiển, Đoàn Thanh niên và Bộ GD-ĐT chịu trách nhiệm lớn nhất trước xã hội về đạo đức lối sống của HS.

Tới đây, khi lấy ý kiến xây dựng chương trình SGK mới, Bộ sẽ chú trọng tới việc làm thế nào để giáo dục đạo đức, lối sống cho HS hiệu quả hơn, từ mầm non đến phổ thông.

Trước mắt, Bộ sẽ lấy ý kiến đánh giá về nội dung chương trình môn Giáo dục công dân, có đề xuất về đội ngũ giáo viên môn học này. Mặt khác, Bộ cũng đang xây dựng một tài liệu hướng dẫn tích hợp giáo dục kỹ năng sống trong chương trình giáo dục phổ thông hiện hành.
Từ internet

Thứ Bảy, 24 tháng 11, 2012

Đắc nhân tâm " bài học cuối tuần "


Cái bẫy chuột

Một con chuột nhìn qua vết nứt của vách tường và trông thấy một bác nông dân cùng với vợ đang mở một chiếc hộp. “Hẳn là có đồ ăn gì trong hộp?” - con chuột tự hỏi.

Nhưng liền sau đó, nó hốt hoảng khi phát hiện ra đó lại là cái bẫy chuột.
Chuột ta bèn chạy ra ngoài vườn và la làng la xóm: “Có một cái bẫy chuột trong nhà! Có một cái bẫy chuột trong nhà!”
Chị Gà cục ta cục tác chạy tới: “Chú Chuột này, đây quả thật là mối lo ngại ghê gớm đối với chú, nhưng nó chẳng phiền hà gì tới tôi. Tôi không thể nào bị vướng một cái bẫy chuột”.
Chuột quay sang nói với anh Heo với vẻ lo lắng: “Anh ơi, trong nhà ta có một cái bẫy chuột”. Anh Heo tỏ ra thông cảm: “Tôi rất lấy làm tiếc, cậu em ạ! Tôi chẳng thể làm gì được, nhưng tôi sẽ cầu nguyện cho chú”.
Chuột chạy tới bác Bò tỉ tê. Bác bò một lần nữa trấn an: “Tôi rất hiểu cậu, nhưng tôi cũng chẳng thể giúp gì”. Chuột lẳng lặng bỏ vào nhà. Lòng buổn thỉu buồn thiu, một mình nhìn cái bẫy chuột tàn nhẫn của bác nông dân.
Thế rồi đêm nọ, một tiếng động vang lên trong ngôi nhà, hệt như tiếng sập bẫy. Vợ của bác nông dân vội chạy tới để xem có bắt được con chuột nào không. Trong đêm tối, loạng cha loạng choạng, bà đã bị một con rắn độc cắn khi bà mon men tới cái bẫy vốn đang sập vào đuôi con rắn.
Bác nông dân nhanh chóng đưa vợ vào trạm xá. Khi về nhà, bà đã bị sốt. Mọi người đều biết rằng ăn cháo có thể làm giảm cơn sốt; vì thế bác nông dân đã chạy ra vườn bắt chị Gà mần thịt để làm cháo nấu cho vợ.
Thế nhưng bệnh tình của vợ ông vẫn không thuyên giảm. Bạn bè và xóm giềng đã tới thăm hỏi. Để thết đãi họ, ông đã mần thịt anh Heo.
Sau nhiều ngày chống chọi với cơn bệnh, vợ ông đã qua đời. Nhiều người đến lễ tang và vì thế bác nông dân đã mổ thịt bác Bò để có đủ thức ăn đãi khách, những người đã rất quan tâm tới gia đình ông.
Lần sau, một khi bạn nghe thấy ai đó đang gặp khó khăn dù chuyện đó chẳng “ăn nhập” gì tới bạn, hãy nhớ rằng khi một người trong chúng ta gặp nguy khốn, nghĩa là tất cả chúng ta đều có nguy cơ gặp nguy khốn. Tất cả chúng ta đều đồng hành trên chuyến hành trình mang tên Cuộc Đời. Hãy để mắt tới mọi người và luôn động viên và cùng họ vượt qua cơn khốn khó
 Sưu Tầm

Người ngoại quốc tới Hội An từ thế kỷ 17 đến 19

Người ngoại quốc tới Hội An từ thế kỷ 17 đến 19



   Hội An thật sự được thành lập vào sơ niên thế kỷ XVII. Ngay từ những năm đầu, nó đã trực thuộc vào dinh trấn Thanh Chiêm ở cách đó chừng 10 cây số. Trấn này gọi là Quảng Nam, trước kia gồm các phủ Thăng Hoa, Tư Nghĩa, Hoài Nhơn; về sau, kết hợp phủ Điện Bàn thành ra bốn phủ. Vị đứng đầu dinh trấn trong nhiều năm, bao giờ cũng là các con Chúa và sau đều trở thành nguyên thủ tức là Chúa Nguyễn như Nguyễn Phước Nguyên, Phước Lan, Phước Tần... Do lẽ trấn quan trọng, giàu có (hồi đó rất nhiều vàng trên mặt đất, rừng có nhiều trầm hương quế, thú lạ) nên được thiên hạ ở tứ xứ đổ về buôn bán: Nhật Bản, Trung Quốc, Bồ Đào Nha, Hòa Lan, Anh, Pháp... Khách đến, ngoài việc mậu   dịch còn có nhiều người chuyên về tôn giáo, du lịch, lánh nạn, mở đường thông thương...
    Hội An được ưa chuộng còn vì một lẽ khá mới lạ đối với thời ấy nay còn được nhiều quốc gia ở Đông và Đông Nam Á tiếp diễn: Chúa Nguyễn xem nó như một đặc khu kinh tế, đặc khu thương mãi. Việc tổ chức ngoại kiều dành cho chính các người đứng đầu nhóm thương nhân theo qui hoạch được Chúa qui định. Do đó, chúng ta thấy phố người Hoa đều lấy trưởng phố là ngoại kiều. Giai đoạn này có mấy sự việc lớn của xã hội Nhật Bản và Trung Quốc ảnh hưởng sâu rộng đến các giới người Hoa và Nhật Bản. Người Nhật thì bị Mạc phủ cấm đạo Thiên Chúa phải lánh sang Hội An, Đà Nẵng hành đạo. Người Hoa vì tổ quốc bị quân Mãn Thanh chiếm cứ, những người yêu nhà Minh, tổ chức công cuộc "Phản Thanh phục Minh" phải vượt biển để tiếp tục kháng chiến hoặc để làm dân nhà Minh, phụng thờ nhà Minh.
    Người Nhật làm ăn phồn thịnh. Có nhiều nhân vật tiếng tăm của các đại tộc Chaya, Sotarô... tới lui và xây dựng sự nghiệp. Một người trong họ Sotarô đã cưới một công nữ của Chúa Nguyễn về sau đưa về Nhật trước khi chính quyền ra lệnh cấm tuyệt người Nhật xuất ngoại, sợ mang theo đạo Thiên Chúa về. Nhiều khách thương Nhật có vợ Việt cũng đưa vợ về ở Nhật, có lẽ tiêu biểu nhất là Ngụy Cửu Sử và Võ Thị Nghị.
    Người Hoa thì thượng vàng hạ cám đều từng bước lấn chiếm Hội An, nhất là sau thập niên 30 thế kỷ XVII khi người Nhật rút lui. Ta có thể đoán từ thời quân Thanh đánh xuống Hoa Nam, có rất nhiều nhân vật tiếng tăm đã chạy ra ngoài và một số đáng kể theo Trịnh Thành Công khi viên tướng này đuổi người Hòa Lan và lập căn cứ địa ở Đài Loan. Cuộc kháng chiến kiên trì đòi hỏi quân nhu, quân dụng, cả lương thực nên tất nhiên Hội An có cơ hội phát đạt. Trong những người theo họ Trịnh ở Đài Loan về sau chỉ còn thấy lưu lại một người, có tên là Lưu Thanh. Ông này cũng là thương gia lớn. Về sau, ông có nhờ Sư Thích Đại Sán xin với Chúa Nguyễn chức cai phủ quản lý hàng hóa ngoại quốc thu thuế hàng hóa nhập xuất Hội An nhưng bất thành.
    Còn một nhân vật khác là Châu Thuấn Thủy cũng đến Hội An nhân dịp này. Ông thuộc môn phái Vương Dương Minh, chủ trương Tri Hành Hợp Nhất rất nổi tiếng. Ông cũng thuộc "Phản Thanh phục Minh" nhưng ở địa vị cao (cao tới đâu không ai biết được) và lẫn tránh ở Hội An để thực hiện các chủ trương bí mật. Ông muốn đóng góp vào việc giảng dạy nho giáo mới theo môn phái ông, nhưng ít được trí thức ta hâm mộ. Về sau, các thương gia Nhật biết ông có đại tài liền tìm cách đưa ông về Nhật. Mạc phủ rất trọng dụng, xem ông   như quốc sư. Ông có viết rất nhiều sách để truyền vương học cho người Nhật, đến nay môn phái ấy vẫn còn với tên Nhật là Yômeiganu. Trong các tác phẩm của ông có tập "Annam cung dịch kỷ sự." Chúng ta đọc qua tập này có thể biết thêm về xã hội Việt Nam và cả Hội An đầu thế kỷ XVII.
    Lừng lẫy nhất là năm 1695 khi nhà sư Thích Đại Sán sang   "Quảng Nam quốc" để nhận một vị Chúa Nguyễn -- Nguyễn Phước Châu -- làm đệ tử. Nhân công cuộc hành đạo, Đại Sán đã kết hợp với việc thương mãi lớn lao như chưa từng thấy và ông đã giàu có nay càng thêm giàu có lớn khiến trăm   mắt cũng nhìn vào: kẻ bợ đỡ, người ganh ghét. Người ta gán cho ông hai chữ "yêu tăng" vì hành vi kỳ quái của một bậc đại sư tài trí và có trình độ văn học đáng kể. Ông có viết sách "Hải ngoại kỷ sự" nổi tiếng được dịch và ấn hành năm 1965. Sách có giá trị sử liệu tốt. Cũng rất tốt là phần phụ lục của giáo sư Trần Kinh Hòa, cho biết rất nhiều chi tiết quái lạ về một cuộc đời và hành vi của nhà sư trong đó tất nhiên không thiếu công việc ông đã giúp Chúa Nguyễn cũng như đã thu thập quá nhiều lợi tức trong chuyến buôn không thuế năm 1895 và sẽ còn tiếp tục bởi các đồ đệ về sau. Để rồi cuối cuộc buôn bán với phủ chúa đã khiến ông kết thúc cuộc đời bi thảm: bị chính quyền đuổi ra khỏi Quảng Đông rồi Giang Tây hai lần vào năm 1702 và 1704. Lần sau chết trên đường lưu đày.
    Sách "Hải ngoại kỷ sự" cung cấp nhiều tư liệu -- trong đó có Hội An -- về nhiều phương diện của xã hội xứ Đàng Trong và thú vị không kém là cuộc đời Đại Sán mà câu đánh giá này rất đáng suy nghĩ: "Khá khen mà cũng khá chê nhiều, nhưng chúng ta cũng nhận thấy ông ta có một nhân cách phóng đãng không bó buộc" (*).
    Cũng cần nói thêm, cho tới nay, biết và viết về Hội An, dù   người Âu Mỹ hay Việt, không ai so được với giáo sư Trần Kinh Hòa mà chúng ta hân hạnh được xem ông như vị khách bậc nhất về Sử học của Hội An đã từng đi qua Hội An vào đầu thế kỷ XX. (Ngoài những sách đã được dịch ra tiếng Việt còn các tư liệu quan trọng khác chưa công bố ở Việt Nam).
    Người ngoại quốc Âu, Mỹ đến Hội An cũng rất nhiều, nhất là các giáo sĩ vào đầu thế kỷ XVII, nổi tiếng như Buzomi, A de Rhodes... Các ông này đều ít nhiều có đóng góp vào việc tạo ra chữ quốc ngữ hay ngôn ngữ Việt Nam. Sự tích các ông, nhất là Rhodes chúng ta đã biết. Nổi tiếng nhất là Pierre Poivre người Pháp (nửa sau thế kỷ XVII). Ông này là một nhà học giả, triết gia, thương gia vào hạng cừ khôi. Ông lưu lại một xì căng đan (tai tiếng) cực lớn trong lịch sử bang giao Pháp - Việt, do sự tham nhũng của các quan thâu thuế và cả sự tham lam khủng khiếp của Hoàng gia và cả của Chúa.
    Về người Việt thì ngoài các nhân vật nổi tiếng của phe chúa Nguyễn tới lui gần suốt cả hai thế kỷ, còn một phe Hội An nổi lên rực rỡ như chưa bao giờ xảy ra. Ấy là cuối thế kỷ XVIII khi Tây Sơn nổi dậy phá dinh trấn Thanh Chiêm rồi quân Trịnh vào phá phủ Chúa Phú Xuân, Chúa Nguyễn phải   chạy vào Quảng Nam. Trấn lỵ bấy giờ đặt ở Hội An. Anh em Nguyễn Nhạc bắt được Hoàng Tôn Dương đưa về Hội An để chuẩn bị lập Chúa thay Nguyễn Phúc Thuần bị Trương Phúc Loan chèn ép. Quân Trịnh vào đánh nhau với Tây Sơn ở Cẩm Sa rồi kéo về đuổi Nhạc ra khỏi Hội An, nơi được xem như kinh đô lâm thời của họ Nguyễn dưới ảnh hưởng Tây Sơn.
    Cũng từng đến Hội An là những tướng tá tiến sĩ phe chúa Trịnh ở Đàng Ngoài do một vị tiến sĩ danh vọng là Xuân quận công Nguyễn Nghiễm cầm đầu. (Nguyễn Nghiễm là cha thi hào Nguyễn Du), tên tuổi các vị nầy còn uy nghiêm đề trên một bài thơ dài (do Nguyễn Nghiễm sáng tác) được khắc trên một bức hoành lớn treo trước chùa Quan Công - Hội An.
    Tuy sử không ghi, nhưng chắc chắn Hoàng tử Cảnh đã vào Hội An khi đưa quân về đánh Quảng Nam. Vì tại đó phải lập chỗ hành tại thay cho dinh trấn Thanh Chiêm. Ông về thăm quê mẹ, nơi sau này có đền thờ và được mệnh danh "Đền thờ bà mẹ Gia Long." Ông có mang về hài cốt (chắc của vợ chồng Tống Phước Khuông) và chôn gần đền thờ ở làng An Quán. Nay đền bị lở xuống sông, cả hai ngôi mộ cũng biến mất.
    Sau khi Gia Long lên ngôi, tiếp tục có nhiều thương khách   hoàng gia đến Hội An. Nổi tiếng nhất là sự kiện Minh Mạng ngự giá Hội An vào thập niên 20 thế kỷ XIX. Nhà vua có cho đền thờ Quan Công ba trăm lạng bạc để sửa chữa do bị chiến tranh làm sụp đổ. Các thương gia Trung Hoa, Minh Hương có tổ chức hát bội để vua Ngự Lãm. Không rõ hát bội Ta hay Tàu (tuồng Tiều). Có lẽ của ta vì vào thời ấy, hát tuồng ta đã khá thịnh và có nhiều đào kép nổi tiếng.

                                                                                                                     Nguyễn Văn Xuân   

    (*) Về Đại Sán (Hải ngoại kỷ sự) xin xem trong bài Khảo cứu ở cuốn sách của giáo sư Trần Kinh Hòa: Sư Đại Sán, nhân phẩm và việc làm. Sư Đại Sán du hành đến Quảng Nam, từ trang 244 đến 275.



Thứ Năm, 22 tháng 11, 2012

Lễ tạ ơn




Khi những chiếc lá vàng cuối cùng rơi và khí trời càng trở lạnh cũng là lúc cả đất nước Hoa Kỳ đang chuẩn bị bước vào những ngày lễ trọng đại và thiêng liêng. Một trong những ngày lễ quan trọng đó là Lễ Tạ Ơn .

Lễ Tạ Ơn như đem những người sống trên đất nước Hoa Kỳ trở về với những ngày đầu của tổ tiên họ…Vào ngày 6 tháng 9, 1620, có 102 người, vừa đàn ông, đàn bà, trẻ con cùng một số vật dụng bước lên con tàu Mayflower rời Anh Quốc, vượt đại dương để tiến về Tân-thế-giới. Họ ra đi và mang trong lòng một nỗi khao khát: tìm tự do tôn giáo (seeking religious freedom). Họ được gọi bằng tên mới “Những người hành hương” (Pilgrims). Một vài nhà sử học coi đây là Lễ Tạ Ơn đầu tiên mặc dầu không có tiệc tùng, ăn uống, vui chơi…
  Mùa đông đầu tiên quá lạnh, thật vô cùng khắc nghiệt, đến với họ. Thực phẩm lại thiếu thốn trầm trọng. Tháng 12 năm ấy có sáu người qua đời, qua tháng Giêng có tám người, tháng Hai tăng lên 17 người, và 13 người qua đời trong tháng Ba. Những người này đã âm thầm chôn cất những thi hài trong đêm tối vì sợ Thổ Dân (Native Indians) biết được có thể tấn công họ chăng! May mắn thay, không có một xung đột nào đáng kể giữa Người Da Đỏ và Người Hành Hương như họ dự đoán. Trái lại Thổ Dân rất thân thiện và tận tình giúp đỡ những Người Hành Hương trong cuộc sống mới về việc dạy cách trồng tỉa, săn bắn, nấu nướng các thứ hoa quả lạ…

  Tháng Tư họ cùng nhau trồng bắp dưới sự chỉ dẫn của một Người Da Đỏ tên là Squanto. Những luống bắp nầy quyết định sự sống còn của họ trong mùa Đông sắp tới. Họ vui mừng vì mùa Xuân và mùa Hè năm 1621 thật quá tuyệt đẹp! Bắp lên tươi tốt hứa hẹn một vụ mùa no nê như lòng họ mơ ước. Mùa Đông lại về, nhưng bây giờ không còn là một đe dọa nữa. Mùa màng đã gặt hái xong, họ có dư thực phẩm để sống qua những ngày đông giá rét. Cũng không còn sợ lạnh vì đã làm được 11 cái nhà vững chắc đủ chỗ để quây quần sum họp. Họ quyết định tổ chức một Hội Ngày Mùa (Harvest Festival) để tạ ơn Thượng Đế cho họ sống sót qua mùa đông đầu tiên. Đó là lễ Tạ Ơn đầu tiên trên đất Mỹ. Ngày tháng chính thức của "First Thanksgiving" nầy không được chép lại, chỉ biết đầu tháng 11 năm 1621.

Thực phẩm chính trong Lễ Tạ Ơn nầy gồm: Bắp, bí đỏ, chim, vịt, ngỗng và gà tây. Họ cũng mời khách là các Thổ Dân. Tù trưởng Massasoit dẫn 90 dũng sĩ đến dự "party" và cũng đem biếu Thống Đốc của nhóm Người Hành Hương lúc bấy giờ là Bradford năm con nai nhân ngày Lễ Tạ Ơn đó. Họ ăn uống vui chơi suốt một tuần lễ.

  Lịch sử ngày Lễ Tạ Ơn của người Mỹ cũng thăng trầm, trôi nổi theo vận nước của họ. Các tiểu bang thuộc địa đầu tiên không thống nhất được ý kiến chung về một ngày Lễ Tạ Ơn. Họ giữ ngày lễ tùy ý mà họ cho là thích hợp. Khi cuộc cách mạng giành độc lập từ tay Người Anh thành công họ mới nghĩ đến một Lễ Tạ Ơn chung cho 13 tiểu bang. Tổng Thống đầu tiên của nước Mỹ, George Washington, kêu gọi dân chúng giữ ngày thứ năm 26 tháng 11 năm 1789 làm ngày lễ Tạ Ơn đầu tiên cho toàn quốc (First National Thanksgiving). Nhưng sau đó lễ tạ ơn cũng không được mọi người công nhận theo một ngày tháng nhất định. Dầu vậy, càng ngày càng có nhiều người đưa ra ý kiến nên có một ngày nhất định, đưa lễ Tạ Ơn thành quốc lễ (National Holiday) và đưa quyền quyết định cho chính phủ Liên-Bang.

  Một trong những người có công trong việc thúc đẩy việc thành hình ngày Lễ Tạ Ơn là bà Sarah Josepha Hale. Vào năm 1837 bà Sarah trở thành chủ bút của một tạp chí phụ nữ nổi tiếng có tên "Godey's Lady's Book". Bà đã viết hàng trăm lá thư gởi đến các nghị sĩ Quốc Hội và những người có thế lực lúc bấy giờ hầu vận động đưa ngày Thanksgiving vào quốc lễ. Trong thời kỳ nội chiến (Civil War) năm 1861, bà viết một tâm thư kêu gọi hai phe buông súng một ngày để giữ Lễ Tạ Ơn, nhưng không phe nào chịu nghe cả. Bà thất vọng!

  Mãi đến năm 1863, Tổng thống Abraham Lincoln nhận thấy chiến tranh đã đến hồi kết thúc nên chỉ định ngày thứ năm cuối cùng của tháng 11 làm ngày Lễ Tạ Ơn cho toàn quốc. Chẳng may ông bị ám sát, Andrew Johnson lên làm Tổng Thống, tiếp tục truyền thống cũ, nhưng đổi lại ngày thứ năm tuần lễ thứ 4 của tháng 11 làm Lễ Tạ Ơn. Rồi trong khoảng thời gian từ năm 1939 đến 1941, Tổng Thống Franklin Roosevelt chỉ định ngày thứ năm của tuần lễ thứ ba trong tháng 11 làm lễ Tạ Ơn thay vì thứ năm trong của tuần lễ thứ 4. Nhưng lần nầy Roosevelt bị các thương gia và các đảng viên Đảng Cộng Hòa chống đối dữ dội, cho rằng Tổng Thống đã đi ngược lại truyền thống cũ. Hai năm sau Tổng Thống Roosevelt rút lại quyết định và đặt ngày thứ năm tuần lễ thứ 4 của tháng 11 làm ngày Lễ Tạ Ơn cho toàn quốc mãi cho đến ngày hôm nay.

  Lễ Tạ Ơn là dịp để chúng ta đếm các ơn lành Trời ban. Nhìn lại những ngày tháng tại quê nhà, cuộc hành trình tị nạn đầy gian nan vừa qua và những thành quả mà Người Mỹ Gốc Việt đạt được ngày hôm nay để chúng ta dâng lên Thượng Đế lời Tạ Ơn sâu xa nhất. Tạ ơn Trời vì Ngài đã ban cho ta sự sống, hơi thở, sức khoẻ và bao nhiêu là ân huệ. Chúng ta cũng nên cảm ơn nhau. Cảm ơn thân quyến, bạn bè, những người thân quen và ngay cả những người chưa từng biết về sự chan hòa của họ trong cuộc sốngcủa mỗi chúng ta trong cộng đồng nhân loại. 



Kính chúc mọi người, mọi nhà một kỳ Lễ Tạ Ơn tràn đầy ý nghĩa!

Mục sư Tiến sĩ Christian Phan Phước Lành

Chủ Nhật, 18 tháng 11, 2012

Dân Hội An: Tri ân Thầy Cô

Dân Hội An: Tri ân Thầy Cô

Tri ân Thầy Cô


GỞI LỜI TRI ÂN ĐẾN THẦY CÔ
20 - 11


“Nhân cách của người thầy là sức mạnh có ảnh hưởng to lớn đối với học sinh, sức mạnh đó không thể thay thế bằng bất kỳ cuốn sách giáo khoa nào, bất kỳ câu chuyện châm ngôn đạo đức, bất kỳ một hệ thống khen thưởng hay trách phạt nào khác.”Usinxki


“Phải tôn kính thầy dạy mình, bởi lẽ nếu cha mẹ cho ta sự sống thì chính các thầy giáo cho ta phương cách sống đàng hoàng tử tế.” Philoxêne De Cythêrê

Gởi đến Thầy Cô lời chúc thân thương nhất !

Mãi mãi bên con tiếng của Thầy vang vọng.
Đã xa" rồi mà con ngỡ hôm qua.
Bài giảng của thầy như chắp cánh ước mơ,
Cho con bay khỏi vùng trời cổ tích.
Có những lúc thầm lặng con ngắm,
Vầng trán thầy đọng lại những nếp nhăn...
Tuổi thơ con như những ánh trăng rằm,
Sao thấy được nổi lòng thầy cùng năm tháng.
Đã qua rồi một thời và con đã lớn.
Bài học đầu đời con hiểu được thầy cô.
Lời giải đáp cho con không còn là ẩn số
Mà cả tấm lòng thầy quảng đại bao la.
Ở nơi xa theo hương bay của gió,
Con gởi lòng mình tôn kính đến thầy yêu"

*Chân thành tri ân quý Thầy Cô nói chung và trường PTCS  NGUYỄN DUY HIỆU, trường PTTH TRẦN QUÝ CÁP - HỘI AN, Luôn dồi dào sức khoẻ, hạnh phúc để tiếp tục dìu dắt nhiều thế hệ học trò đến với những bến bờ tri thức!

( học trò khóa 97 lớp 12G Trần Quý Cáp Hội An )

Thứ Năm, 15 tháng 11, 2012

Xin đầu hàng


"Chúng tôi chịu hết nỗi rồi, xin đầu hàng"

Vào lúc 14 giờ 24 chiều nay, theo trung tâm báo tin động đất và cảnh báo sóng thần- Viện Vật lý địa cầu xác định, trận động đất xảy ra trong khu vực huyện Bác Trà My (tỉnh Quảng Nam)  mạnh 4.7 độ Richter, có tọa độ 15,35 độ vĩ Bắc, 108,10 độ kinh Đông, và được đánh giá là lớn nhất từ trước đến nay.
Lại là chuyện động đất, có lẽ chưa khi nào, nơi nào và ở quốc gia nào mà lại xảy ra động đất nhiều như ở thủy điện Sông Tranh 2 huyện Bắc Trà My, tỉnh Quảng Nam, Việt Nam.
Trong vòng một tháng lại xảy ra hàng chục rung chấn, có ngày 5-6 vụ…đến nỗi người dân giơ hai tay đầu hàng, “ chúng tôi chịu hết nỗi rồi Trời ơi ” , “ nó càng ngày càng mạnh khủng khiếp quá “, “ chúng tôi nhảy ra khỏi cửa sổ, may mà chưa có ai bị thương, tôi run quá “, “…” .Vậy mà cách đây hai hôm tại cuộc họp Quốc Hội các bộ trưởng trả lời chất vấn một cách vô cảm, đập “an toàn”.Ai nói an toàn, người dân cứ yên tâm thì mời lên đây sống chung với người dân “cho vui” để chứng kiến động đất, xem có hoang mang, hoảng sợ để rồi khi họp hay trả lời chất vấn sẽ trả lời như thế nào ? đúng là ông bà ta nói câu không sai :“ Chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ “ .Có lẽ, muốn người dân yên tâm thì mời các bộ trưởng, các đại biểu về sống chung với dân, cứ yên tâm mà sống cho vui…?.
Đã đến lúc, chính phủ phải đặt mạng sống con người trên cả vật chất, phải vứt bỏ nó dù là năm ngàn tỷ hay trăm ngàn  tỷ…không biện hộ, không bao che, nếu không nó cứ tiếp tục nổ đùng đùng, trời đất nổi giận làm cho cuộc sống của người dân Bắc Trà My khốn đốn, giơ tay đầu hàng.
 Trong khi các nhà khoa học đã đánh cược mạng sống con người, lúc an toàn, lúc thì không, lúc thì trả lời tôi chưa yên tâm, lúc thì dân cứ yên tâm mà sống, thậm chí có bà tiến sĩ nào đó còn mạnh gan nói người dân kém hiểu biết…kể ra các ông các bà nói cũng đúng, thật thì họ có sống ở đó đâu mà biết nhỉ,
Ôi đến lúc phải giơ hai tay lên đầu hàng các ông các bà GS, TS, các nhà KH cho nó yên tâm mà chạy khi có động đất.

Làng Lụa và vườn dâu 3 thế kỷ


Làng Lụa và vườn dâu 3 thế kỷ

Đất Quảng Nam có nhiều di sản văn hóa do người Chăm để lại, như các mô típ kiến trúc đền tháp, các tác phẩm điêu khắc, phù điêu, giếng cổ và nhiều loại hình văn hóa phi vật thể khác... nhưng khi nghe nói đến một vườn dâu cổ thụ hơn 300 năm tuổi, thì tôi thấy hơi lạ.

Lạ nên đi tìm. Té ra không đâu xa, mà ở ngay cửa ngõ vào đô thị cổ Hội An: làng Lụa Quảng Nam của mấy anh chị em người họ Lê, từng nhiều đời trồng dâu, nuôi tằm, dệt lụa bên sông Vu Gia, Đại Lộc về đây gây dựng. Là một cựu sinh viên Đại học Kinh tế TP HCM, vừa học vừa đi bỏ mối hàng lụa cho các shop thời trang, Lê Thái Vũ cùng mấy anh chị em đã đầu tư vào một khu đất rộng chỉ 2 ha gần 40 tỉ đồng, với ý tưởng phục hồi nghề ươm tơ dệt lụa cổ truyền xứ Quảng và hình thành một bảo tàng nghề dệt lụa.
Làng Lụa và vườn dâu 3 thế kỷ
Một công đoạn từ kén đến tơ tại làng Lụa - Ảnh: Nguyễn Sông Hàn
Trong lúc lội khắp các huyện đồng bằng, trung du để tìm mua các khung nhà rường cổ, các khung dệt, xa quay tơ và những công cụ cổ của nghề tằm tang, Vũ phát hiện ra những cây dâu cổ thụ của người Chăm còn sót lại trong các vườn nhà, các cánh rừng heo hút... Những cây dâu có lá hình chân chim, đường kính gốc to mà Christophoro Borri từng mô tả trong hồi ký của mình về xứ Đàng Trong hồi giữa thế kỷ 17… Thế là một vườn dâu Chăm hơn 40 gốc được hình thành thu hút sự chú ý của nhiều du khách. Bên cạnh đó là những ngôi nhà cổ với các lò ươm tơ, nong kén, khung dệt và một bộ sưu tập hơn 70 loại trang phục cổ truyền, từ người Chăm đến người Kinh từ trước đến nay... Ngoài ra, còn có một khu nhà dành cho thiết kế trang phục lụa thời trang, các khung thêu, vẽ trên lụa sẵn sàng thỏa mãn nhu cầu may mặc hoặc tự trải nghiệm năng khiếu thêu vẽ của du khách trên chất liệu lụa Quảng Nam và một khu nghỉ, ẩm thực mà các món dân dã như nhộng xào, rượu dâu luôn có sẵn…
Tại Bảo tàng làng Lụa Hội An còn có một không gian trang nghiêm để thờ Bà chúa tằm tang Đoàn Quý Phi, Hiếu Chiêu hoàng hậu. Người phụ nữ hái dâu trở thành giai thoại trong tình sử với chúa Nguyễn Phúc Lan và được nhân dân tôn thờ như bà tổ nghề tằm tang vì đã có công khuyến khích nghề này tại những ngôi làng ven hai con sông lớn Thu Bồn, Vu Gia của xứ Quảng. “Người Đàng Trong không những cung cấp tơ cho nhu cầu của họ mà còn cung cấp cho Nhật Bản và đưa sang vương quốc Lào để từ đó người ta chuyển đến Tây Tạng, bởi lẽ loại tơ này tuy không nhỏ mịn bằng loại tơ của Trung Hoa nhưng bền chắc hơn nhiều”, mô tả này của C.Borri hồi thế kỷ 17 đã cho thấy công lao của quý phi họ Đoàn, và điều quan trọng nữa là nó ẩn chứa trong đó di sản nghề tằm tang mà người Chăm trên đất Quảng để lại, trong đó có công nghệ nuôi tằm, trồng dâu độc đáo của họ…
Bởi vậy, đến làng Lụa Hội An, vào thăm vườn dâu cổ thụ hơn 3 thế kỷ và các bộ sưu tập công cụ tằm tang ở đây, nhiều người cho rằng có một truyền thống  “văn hóa tơ lụa” trong di sản văn hóa Quảng Nam đã và đang hình thành. Và lạ thay, một lần nữa Hội An lại được chọn.
Nguyễn Sông Hàn
Nguồn : Báo Thanh Niên

Thứ Tư, 7 tháng 11, 2012

Dân Hội An: Giải pháp nào để phát trển du lịch tại phố cổ Hội An

Dân Hội An: Giải pháp nào để phát trển du lịch tại phố cổ Hội An

Giải pháp nào để phát trển du lịch tại phố cổ Hội An


Giải pháp nào để phát triển du lịch tại phố cổ Hội An
                                                                                                                                       Cao Như

Du lịch Việt Nam đang là tiềm năng lớn và đã được chính phủ quy hoạch, định hướng để trở thành ngành kinh tế mũi nhọn và từng bước học hỏi , khắc phục những mặt yếu kém cũng như luôn sáng tạo để thu hút được sự chú ý của những du khách trong và ngoài nước.

Một trong những điểm du lịch hấp dẫn của Việt Nam trong đó có di sản văn hóa thế giới là khu du lịch phố cổ Hội An.
Những năm gần đây, du lịch đã và đang là nghành nghề hái ra tiền của các công ty doanh nghiệp trên địa bàn thành phố Hội an. Vậy chúng ta cần phải làm những gì để thu hút khách du lịch và phục vụ tốt nhất đồng thời không ngừng quảng bá thương hiệu tạo ra một kênh tiếp xúc hiệu quả tới khách hàng như: tư vấn, cung cấp thông tin, phòng chăm sóc khách hàng, hướng dẫn khách tham quan những điểm quan trọng tới những nơi tin tưởng dịch vụ tốt nhất và giá cả hợp lý.
Chúng ta cần nhìn nhận lại vấn đề khách hàng, mục tiêu của các doanh nghiệp du lịch việt nam nói chung và doanh nghiệp trên địa bàn Hội An nói riêng. Các du khách nước ngoài và các du khách trong nước, phải đáp ứng kịp thời các sản phẩm tốt và luôn mới mẻ sáng tạo.
  Vậy thì, đối với khách du lịch nước ngoài  cũng như trong nước chúng ta phải có giải pháp như thế nào?
Phải chủ động hơn trong việc tìm hiểu thông tin và nắm bắt tâm lý khách hàng theo từng nhóm, từng đối tượng phục vụ tour du lịch. 
Hiện tại, du lịch Hội An đang đối mặt với nhiều vấn đề yếu kém như ô nhiễm môi trường tại các điểm du lịch, nhiều di tích không được bảo quản đúng mức gây hư hỏng nghiêm trọng hay bị sửa lại khác xa mẫu cổ ( như văn miếu Khổng Tử, ô nhiểm nguồn nước ở Chùa Cầu, đất cát còn ngổn ngang không được quét sạch sẽ tại các lòng đường lề đường, thiếu thùng rác, nhà vệ sinh công cộng .v.v…), và đăc biệt là thu phí tiền vé vào cửa không hợp lý, tình trạng chèo kéo, bắt chẹt khách, tăng giá phòng tùy tiện của các khách sạn, nhà hàng chất lượng hạ tầng cơ sở  giao thông thấp, dịch vụ kém, trong khi đó công tác quản lý chưa đạt hiệu quả...
Lãnh đạo ngành du lịch Hội An đến lúc phải đột phá cải thiện nhiều mặt yếu kém, như chọn lọc đào tạo nhân viên kiểm soát vé, nhân viên bán vé, hướng dẫn viên du lịch…phải có trình độ chuyên môn, phải có văn hóa ứng xử, phải có đạo đức trong nghành nghề…mặt khác phải chú trọng đến nhà vệ sinh công cộng, nơi bỏ rác vức rác…sẽ phát động chiến dịch ở đâu có du lịch ở đó có môi trường vệ sinh đạt tiêu chuẩn.
Trích từ nguồn tin du lịch, năm 2012, lần nữa, những tin tức tiêu cực và kinh nghiệm xấu về du lịch Việt Nam được đăng tải trên nhiều báo chí, phản ánh 'Nạn lừa đảo du khách rất đáng báo động', chất lượng dịch vụ kém và du khách đua nhau tố các chiêu 'chặt chém, chưa có đấu hiệu thay đổi 
Thêm nữa, nạn ô nhiễm môi trường lại tăng lên, theo kết quả của báo cáo thường niên năm 2012 mang tên The Environmental Performance Index (EPI) của hai trung tâm nghiên cứu môi trường thuộc Đại học Yale và Columbia của Mỹ thực hiện, về ảnh hưởng của chất lượng không khí, Việt Nam đứng thứ 123 trong bảng xếp hạng 132 quốc gia khảo sát, được xem là có không khí bẩn thứ 10 thế giới, đó là con số chúng ta cần phải báo động đỏ cho nghành du lịch trong nước cũng như ở phố cổ Hội An nói riêng.
Các giải pháp trên được nêu ra, chúng ta phải từng bước ghi nhận và có hướng khắc phục triệt để những mặt yếu kém, đồng thời bao gồm quảng bá cho sản phẩm du lịch quốc gia nói chung và Hội An nói riêng trên mạng thông tin đa chiều, đầu tư chiều sâu cho nguồn nhân lực, cơ sở hạ tầng du lịch và các sản phẩm gia tăng khác cho khách lưu trú…để du lịch Hội An là tâm điểm chú ý đối với khách du lịch trong nước cũng như du khách quốc tế.

Thứ Ba, 6 tháng 11, 2012

Tìm hiểu về vải lụa tơ tằm



Cách mua, sử dụng và giặt vải lụa tơ tằm

áo dài cưới,áo dài dạ tiệc
Hiện đại, thời trang, nhưng không kém phần duyên dáng. Vậy làm sao để chọn mua, sử dụng và giặt áo dài bằng lụa?





1) Chất lượng:
Kiểm tra vải lụa đó có phải được dệt bằng tơ tằm hay không?
Sợi tơ tằm là sản phẩm tự nhiên, sợi tơ được kéo từ kén do con tằm nhả ra. Về tính chất, sợi tơ gần giống với sợi len và tóc người. Vì thế khi kiểm tra ta có thể kéo ra một sợi ngang và một sợi dọc của vải để đốt thử. Nếu khi đốt ta thấy có mùi khét như tóc cháy và than vón tròn. Lấy ngón tay miết nhẹ thấy than tan ngay thì đó là sợi tơ tằm.
Ngoài ra một số loại vải khác có những tính chất khác biệt với lụa tơ tằm như sau:
+ Sợi len: Khi đốt cũng giống sợi tơ tằm nhưng không óng mượt như sợi lụa tơ tằm.
+ Sợi cotton và visco: Khi đốt không có mùi khét như tóc cháy và không có than vón.
+ Sợi nilon: Khi đốt thì có mùi khét, đế lai than rất cứng và không thể mết ra được.
_ Kiểm tra về độ bền của lụa tơ tằm:
Chất lượng của vải lụa phụ thuộc vào kết cấu độ chặt của mặt vải, vì thế khi mua ta phải kiểm tra độ bền của vải bằng cách lấy tay miết vào đầu cây vải xem mặt vải co chặt hay không, sợi vải có bị xô hoặc dạt hay không. Nếu không có những hiện tượng trên thì đó là loại lụa tơ tằm tốt.
2) Cách sử dụng:
Tơ tằm là loại lụa tự nhiên nên độ bám màu không cao. Vì thế đối với các loại lụa in họa tiết và có màu sặc sỡ ta cần xem kỹ hướng dẫn sử dụng để biết loại lụa đó giặt ướt hay giặt khô như vậy mới giữ được độ bền, đẹp cho vải.
 3) Cách chọn chất liệu lụa tơ tằm phù hợp với kiểu dáng trang phục:
Lụa tơ tằm ngày nay được dệt bằng công nghệ cao nên tạo ra được nhiều loai vảikhác nhau như:
Satin tơ tằm: Là loại vải có độ bóng, mềm, nhẹ nên được sử dụng nhiều để áo dài, may đầm,váy dạ hội, hay pijama, đầm ngủ.v.v…
Tappta tơ tằm: Là loại vải cũng có độ bóng nhưng dầy và cứng hơn satin nên thường được sử dụng để may đồ vest, đầm dạ hội, váy cưới.v.v…
Mutsolin tơ tằm: Là loại vải mỏng, mềm, nhẹ có độ rủ cao nên dược sử dụngnhiều để may áo dài, váy, áo.v.v…
Crếp tơ tằm: Là loại vải mỏng, mềm, nhẹ, xốp thường được sử dụng để may áodài, váy và áo.v.v…
Đũi tơ tằm: Là loại vải có bề mặt dệt nổi sợi, dầy được sử dụng nhiều để mayquần tây, comlê.v.v…
Fuzi tơ tằm: Là loại vải dầy, mềm nhưng mặt vải mịn được sử dụng nhiều đểmay vest, quần, áo.v.v…
Chúng tôi mong muốn đem đến cho quý khách hàng thêm những hiểu biết về tínhchất của lụa tơ tằm, để quý khách lựa chọn đúng vải tơ tằm có chất lượng tốt, cũng như giúp quý khách lựa chọn được chất liệu lụa tơ tằm phù hợp với kiểu dáng trang phục mà mình yêu thích .
Tư vấn cách sử dụng: giặt, là, phơi
1/ Cách giặt lụa
Khi giặt các sản phẩm tơ tằm như quần, áo, khăn…ta phải lưu ý tới mác sử dụng đính kèm sản phẩm. Đa số các sản phẩm lụa có thể giặt bằng tay hoặc bằng máy. Khi giặt ta nên sử dụng xà phòng nhẹ. Một số thường là các sản phẩm mầu rực rỡ có kèm theo mác giặt khô vì vậy chúng ta nên tuân thủ đúng.
Rất lưu ý: các sản phẩm tơ tằm rất hay phai sang các sản phẩm khác khi để cùng chau giat
2/ Cách phơi các sản phẩm lụa
Không nên phơi lụa ngoài nắng to bởi vì:
- Vải lụa dễ bị giòn, khô, cứng
- Màu sắc lụa mất rất nhanh
- Vải lụa trắng nhanh ngả sang màu vàng lam vai bi cu di
Vì vậy cách tốt nhất khi phơi các sản phẩm từ lụa là phơi ở nơi thoáng gió, dâm mát.
3/ Cách là vải tơ tằm
Tốt nhất chúng ta nên dùng bàn là hơi để là và để ở nấc là lụa.
Hiện nay trên thị trường có rất nhiều vải lụa nhăn và không nhăn. Nguyên nhân do khâu sử dụng và do kết cấu của mặt vải khi dệt.
Chú ý: vải thủ công có độ nhàu rất cao trong khi đó vải dệt theo công nghệ mới sẽ hạn chế được độ nhàu và không bị nhăn. 
 http://danhoian.blogspot.com/2012/10/bao-tang-song-trong-long-di-san-song.html

Nguồn : Sưu tầm 

ĐẮC NHÂN TÂM



Quẳng Gánh Lo Đi Mà Vui Sống

Nhiều nghiên cứu khoa học đã chứng minh cho thấy rằng lo lắng thường là nguyên nhân chính gián tiếp dẫn đến vô số những chứng bệnh từ cảm cúm thông thường cho đến tăng huyết áp và ung thư hiểm nghèo. Đó là chưa kể đến sự già nua trước tuổi, giảm trí nhớ, căng thẳng thần kinh, bực nhọc, khó tính, trầm cảm và trạng thái mệt mỏi chán đời, làm việc mất năng xuất do lo lắng quá độ.
Như vậy thì tại sao người ta phải lo lắng?
Lo lắng là một cảm tính di truyền mà tất cả các lòai động vật đều phải có để sống còn và tự hủy diệt, nhường chỗ cho những thế hệ mới.
Hãy nhìn những con sóc vào mùa thu hối hả chôn dấu những hạt dẻ, hạt thông để dành cho mùa đông thì sẽ thấy rằng nếu chúng không lo sợ bị đói vào mùa đông lạnh, khi tất cả các cành cây đều trơ trụi trái lá, chúng đã không làm như vậy. Hãy nhìn vào những đàn chim bay về nam, vượt hàng vạn dặm đường khi mùa đông kéo đến để thấy rằng chúng cũng đã lo lắng là mặt đất vào mùa tuyết phủ sẽ không còn có thức ăn cho chúng sống.
Và chúng ta cứ nhìn vào thế giới của con người từ thuở ban sơ để thấy rằng tổ tiên của chúng ta cũng vì lo lắng mà trồng trọt và chăn nuôi. Họ lo sợ không phải ngày nào cũng săn thú được, lo không còn có con vật nào để săn mà người ta bắt heo, bắt bò, bắt gà về để chăn nuôi. Họ cũng đã sợ không còn đủ rau cải, bột mì, lúa gạo, khoai sắn để ăn mà họ phải mang giống về để trồng trọt. Cứ vậy, sự lo lắng cứ ăn sâu vào huyết mạch của mỗi con người, và chúng ta là hậu duệ của những con người lo lắng đó.
Có làm một ông vua thì cũng lo lắng sợ bị mất ngôi báu. Kiếm được một cái ghế nào để ngồi trong chính quyền rồi thì cũng lo sợ bị mất chiếc ghế của mình, bị mất thế lực, mất miếng ăn.Nhà nông lo lắng mưa nắng không thuận hòa rồi sẽ bị thất mùa, bị đói. Nhiều người thi vị hóa nghề nông, cứ cho rằng làm nông thì vô lo, nhưng người đó có lẽ chưa làm nông bao giờ nên không biết về những nạn sâu bọ, nạn châu chấu, nạn kiến ăn rễ, nạn hạn hán, nạn lụt lội, nạn nước mặn nhập điền…và trăm ngàn vấn nạn khác về giá cả lúc vụ mùa đến, về sản phẩm làm ra mà không có người tiêu thụ phải mất trắng.
Người công nhân đi làm sợ bị chủ cho nghĩ việc, không có tiền để sinh sống. Rất đông trong chúng ta ở đây là công nhân ở một hình thức này hay hình thức khác nên người viết thiết nghĩ không cần luận giải thêm những nỗi lo của người công nhân ở đây.
Người thương gia, bất luận là buôn bán lớn hay nhỏ thì đều phải ngày đêm lo lắng cho mối lợi nhuận của mình. Cứ ngày nào thấy vắng khách là ngày đó lại lo. Thấy thị trường có sự giao động thì lại ăn ngủ không yên. Có người gọi đây là nghề tự do, như may mặc, cắt tóc, làm móng tay, làm bánh trái, giặt ủi, khai thuế và cách dịch vụ du lịch… Nhưng những người này có thật sự “tự do” không, hay nỗi lo lắng vẫn bủa vây lấy họ mỗi ngày, mỗi tháng? Hãy nhìn vào khuôn mặt của những người lái taxi khi ngồi chờ đợi đón khách, một anh lái xe ôm bên vệ đường, một phụ nữ buôn gánh bán bưng trong cơn mưa tầm tã…
Nhưng chúng ta lo lắng để làm gì?
Từ sự lo lắng, chúng ta mới chịu vận động đầu óc và tập trung năng lực để tìm phương cách giải quyết vấn đề. Nếu không, chúng ta thường tự mãn với những cái mà chúng ta có rồi cứ lại như những con cóc nằm trong nồi nước đang được nấu sôi. Những con cóc biết lo lắng sẽ nhảy ra khỏi nồi nước, những con cóc thấy nước ấm lên rồi nằm yên duỗi chân, duỗi cẳng để hưởng hơi ấm là những con cóc sẽ bị chết ở trong nồi
Người làm trong chính quyền lo bị mất chức thì mới cố gắng làm vừa lòng dân nếu người đó là người tích cực, hoặc kẻ tiêu cực thì mưu mô kéo bè kéo đảng, bảo vệ vây cánh, tiêu diệt những đối thủ tranh giành quyền lực với mình.
Người nông dân lo hạn hán thì mới lo việc dẫn thủy nhập điền, lo lụt lội thì mới đắp đập ngăn đê, lo sâu bọ thì mới xịt thuốc, rải vôi.
Người công nhân lo bị mất việc thì mới lo làm việc chăm chỉ, đều đặn, cố gắng tăng năng xuất, hòa nhã với cấp trên và tránh gần gũi với những nhóm bất mãn.
Người thương gia sợ mất khách thì mới lo tăng cấp chất lượng hàng hóa và sự phục vụ, mở mang thương hiệu, làm vui lòng khách đến, làm vừa lòng khách đi. Những người làm nghề tự do biết lo thì phải biết nâng cao tay nghề, cung cách phục vụ, và vui vẻ với thân chủ của mình.
Nhưng nếu lo lắng để giải quyết được vấn đề thì chúng ta nên lo, còn nếu lo lắng chỉ để mang lại căng thẳng đầu óc, mệt mỏi tinh thần, suy nhược cơ thể và làm mất đi nhựa sống thì chúng ta không nên lo mà phải biết dứt khóat quẳng gánh lo đi mà vui sống.
“Không ai thương ta bằng ta thương ta”. Câu nói mới nghe qua thì có vẻ tiêu cực, vị kỷ, hẹp hòi. Nhưng đó là sự thật. Cho dù sự thật đó có vẻ hơi phủ phàng cho một số người.
Biết thương thân mình thì mình phải biết dẹp bỏ lo lắng để đầu óc mình được minh mẫn, tuổi trẻ được kéo dài, thân thể được mạnh khỏe, sắc diện được tươi tắn, yêu đời để yêu người. Mình có vui vẻ thì mới có thể đem lại niềm vui cho những người xung quanh mình, cho những người mà mình yêu thương.
Làm cách nào để không còn lo lắng?
Chấm dứt sự lo lắng. Làm được nhưng rất khó và cũng rất nguy hiểm nếu chúng ta không biết phân biệt giữa sống tỉnh thức và sống dãi đãi, như câu chuyện những con cóc nằm trong nồi nước đang bị đun sôi.
Bớt đi sự lo lắng. Điều này rất dễ làm. Ai làm cũng được nếu có quyết tâm. Người viết đã thực tập điều này và đã thành công sau những năm dài sống trong lo lắng và suy tư đầy phiền muộn.
Dưới đây là phương cách giảm thiểu sự lo lắng:
1) Viết xuống tất cả những điều mà mình đang lo lắng
2) Suy nghĩ cách giải quyết điều lo lắng
3) Viết xuống cách giải quyết điều mà mình đang lo lắng
4) Tập trung giải quyết điều làm mình lo lắng
5) Gạch bỏ tất cả những điều lo lắng nằm ngòai tầm tay của mình
6) Quyết tâm không nghĩ đến những điều lo lắng không giải quyết được
Ví dụ: Một người đang đi làm, nghe đồn là cuối năm nay hảng sẽ cho nghĩ hơn phân nữa số lượng nhân viên trong hảng. (Xin lưu ý cho rằng tất cả những tin đồn cho nghĩ việc là những TIN THẬT và được “đồn” ra với sự tính tóan trước của chủ hảng, nhằm thôi thúc nhân viên bắt đầu tìm kiếm công việc khác để làm, giảm bớt gánh nặng trả tiền thất nghiệp bởi bảo hiểm của chủ hảng)
Khi nghe tin công việc mình đang làm sắp bị mất, hoặc có khả năng bị mất, ai lại không lo? Mất việc rồi thì lấy gì để trả tiền nhà, tiền xe, tiền ga điện nước, tiền bảo hiểm, tiền xăng, tiền ăn uống và vô số những số tiền chi tiêu khác?
1) Viết xuống điều mình lo lắng: Có thể bị nghĩ việc vào cuối năm
2) Suy nghĩ cách giải quyết. Mỗi người có một cách suy nghĩ riêng, người viết chỉ đưa ra một số thí dụ dưới đây theo sự suy nghĩ riêng của mình.
3) Viết xuống cách giải quyết: Giảm bớt chi tiêu, tăng phần tiết kiệm, làm lại resume, liên lạc bạn bè, thân nhân để giúp tìm công việc mới, lấy lòng cấp trên để được nằm trong số nhân viên lưu lại của hảng.
4) Tập trung làm các công việc vừa được viết xuống như viết resume, liên lạc bạn bè thân nhân, tươi cười vui vẻ với thượng cấp.
5) Gạch bỏ những chuyện lo khác như “không có việc thì làm sao trả tiền nhà, tiền xe…” vì khi mất việc rồi thì những chuyện đó vẫn nằm sờ sờ ở đó, có lo bây giờ thì vẫn vậy, không thay đổi được gì.
6) Hạ quyết tâm sống vui với gia đình, bạn bè, không để sự lo lắng làm chủ lấy mình.
Ngày đầu năm, chúng ta đều bắt đầu với một niềm hy vọng vào một năm mới sáng sủa hơn, tốt đẹp hơn, ít lo lắng hơn. Để rồi một năm trôi qua, những muộn phiền và lo lắng dồn dập trong năm làm vai ta như nặng hơn, lưng ta như còng hơn, và hơi thở của ta như nặng nề, mệt mỏi hơn.
Cuối năm, chúng ta lại cố giũ bỏ đi tất cả những mệt mõi và phiền muộn trong năm cũ để đón chào một năm mới với niềm tin yêu, hy vọng mới.
Nếu sau mỗi một ngày, chúng ta đều biết giũ bỏ đi hết tất cả mọi ưu tư và phiền muộn trong ngày, rồi sáng thức dậy, chúng ta lại bắt đầu với một niềm tin yêu, hy vọng mới thì cuộc sống sẽ đẹp biết là bao.
Nguồn: Sưu Tầm

ĐẮC NHÂN TÂM


Hai mươi gợi ý giúp vượt qua nỗi sợ hãi

Dale Carnegie không phải là không bao giờ sợ hãi, nhưng ông biết cách đương đầu với nó và cho mọi người biết rằng ông sẽ chiến đấu đến cùng. Bên dưới là một số câu trích từ tuyển tập “lời hay ý đẹp” của Dale Carnegie. Những ngôn từ của ông luôn cho thấy tinh thần không khuất phục trước nỗi sợ:
1.      “Bạn có thể chế ngự được bất kỳ nỗi sợ hãi nào nếu bạn quyết chí làm như vây. Hãy nhớ rằng, nỗi sợ không tồn tại ở đâu cả ngoại trừ trong tâm trí bạn.”
2.      “Khi bạn sợ hãi, hãy luôn ghi nhớ những điều bạn phải làm. Nếu bạn có sự chuẩn bị kỹ lưỡng, bạn sẽ không cảm thấy sợ hãi.”
3.      Nếu bạn muốn xây dựng lòng can đảm thì hãy làm điều mà bạn thấy sợ và tiếp tục làm như vậy cho đến khi bạn có một bề dày kinh nghiệm thành công ở phía sau. Đây là cách chế ngự sự sợ hãi nhanh chóng và đảm bảo nhất đã từng được phát hiện.
4.      “Các đánh bại sự sợ hãi: Đưa ra hướng hành động và làm theo đó. Hãy luôn giữ sự bận rộn và làm việc say mê đến mức bạn quên đi sự sợ hãi”
5.      “Hãy đối mặt với vấn đề dường như đang lấn áp bạn và bạn sẽ ngạc nhiên khi thấy rằng nỗi sợ hãi sẽ tan chảy.”
6.      “Để chế ngự sự sợ hãi và lo lắng, hãy luôn bận rộn!”
7.      “Sợ hãi là một kẻ bốc phét và hèn nhát; để chế ngự nỗi sợ hãi, ta chỉ cần quên đi sự có mặt của nó. Bạn có thể làm được việc đó” (Carnegie 27)
8.      “Không hành động sinh ra sự nghi ngờ và sợ hãi. Hành động sinh ra sự tự tin và can đảm. Nếu bạn muốn chế ngự sự sợ hãi thì đừng ngồi ở nhà và nghĩ về nó. Hãy ra ngoài và khiến mình bận rộn.”
9.      “Hãy xét kỹ lại những nỗi sợ hãi hiện giờ và xem bao nhiêu trong số đó là vô nghĩa. Nếu bạn thành thật với bản thân thì bạn sẽ có thể thấy rằng hầu hết đều không có căn cứ.”
10.  “Nếu bạn muốn chế ngự nỗi sợ hãi thì đừng suy nghĩ về bản thân. Hãy cố người khác và nỗi sợ của bạn sẽ biết mất”
11.  “Lần tới khi bạn sợ hãi trước một nhiệm vụ nào đó thì hãy cứ lao vào nó và hoàn tất những điều không thể. Việc này có thể làm được; nếu bạn có sự tin tưởng tuyệt đối vào bản thân thì bạn có thể làm được.”
12.  “Hãy nắm bắt cơ hội! Cuộc sống chính là cơ hội. Người đi xa nhất thường là người dám làm và can đảm. Con thuyền ‘chắc chắn’ chẳng bao giờ chịu xa bờ.”
13.  “Hầu hết chúng ta đều can đảm hơn mình tưởng.”
14.  “Bạn sẽ không bao giờ bị đánh bại nếu bạn không nghĩ công việc đó là không thể.”
15.  “Cách khắc phục sự e dè và mắc cở tốt nhất trên giới chính là quan tâm đến người khác, nghĩ về họ và kỳ diệu thay, sự nhút nhát của bạn sẽ biến mất. Hãy làm điều gì đó cho người khác. Hãy tập giúp đỡ người khác, cư xử thân thiện và bạn sẽ ngạc nhiên khi thấy những điều xảy ra.”
16.  “Xây dựng thành công từ thất bại. Sự chán nản và thất bại là hai bậc thang vững chắc dẫn đến thành công. Không có điều gì khác có thể giúp nhiều cho một người nếu người đó không chịu tìm tòi và tích lũy kinh nghiệm. Hãy nhìn lại. Bạn có thây những chỗ mà thất bại giúp bạn không?”
17.  “Hãy giúp người khác và bạn sẽ thấy sự rụt rè của mình tan biến như làn sương buổi sáng trên cánh đồng bắp Missouri vào tháng 7”.
18.  “Đây là cái thời kịch tính hóa. Chỉ nêu lên sự thật là không đủ. Sự thật phải được làm trở nên sinh động, thú vị và kịch tính. Bạn phải dùng đến nghệ thuật đánh bóng mình. Phìm ảnh cũng thế. Đài phát thanh cũng thế. Và bạn sẽ phải làm như vậy nếu bạn muốn được chú ý.”
19.  “Cách để có được lòng nhiệt tình là tin vào những gì bạn đang làm và tin vào chính bạn cũng như muốn thực sự hoàn thành điều gì đó. Lòng nhiệt tình sẽ nối gót theo như ngày và đêm.”
20.  “Bạn sẽ chẳng đi đến đâu trên cái thế giới này khi không có sự ham muốn làm một việc gì đó.”
Sưu tầm


Chủ Nhật, 4 tháng 11, 2012

Hướng dẫn du lịch Hội An


Hướng dẫn du lịch Hội An

Sơ lược

Thành phố Hội An là một đô thị cổ nằm bên Cửa Đại, nơi con sông Thu Bồn đổ ra biển Đông. Từ thế kỷ 16, 17, nơi đây đã nổi tiếng với tên gọi Faifoo và rất quen thuộc với các thương gia Nhật Bản, Indonesia, Trung Quốc, Bồ Đào Nha… Thời đó, thương cảng Hội An rất sầm uất bởi nó là trung tâm buôn bán lớn của vùng Đông Nam Á. Do sự bồi lắng của cửa sông và bao biến động của lịch sử sau nhiều thế kỷ, địa danh Hội An không còn là thương cảng nhưng dấu ấn một thời vàng son của nó vẫn để lại những giá trị văn hóa vô giá. Chính vì lý do đó, tháng 12.1999, tổ chức UNESCO đã ghi tên đô thị cổ Hội An vào danh mục Di sản văn Hóa Thế giới. Di tích Hội An bao gồm chùa cầu, nhà cổ, Hội quán, bảo tàng, nhà thờ họ… hầu hết xây dựng vào thế kỷ 19, 20. Các ngôi nhà cổ kiểu nhà ống có mặt tiền hẹp, có khi thông hai phố, chiều cao không quá 2 tầng, tường bao bọc bằng gạch, phía trong là ván gỗ. Kiến trúc các công trình đều có dạng dốc, lợp ngói âm dương, kiểu dáng và trang trí nội thất bảo tồn phong cách cổ của cư dân người Việt, ảnh hưởng từ Nhật và người Hoa. Ngoài những di sản vật thể, cộng đồng Hội An còn bảo tồn, lưu giữ những vốn cổ trong cuộc sống, hoạt động văn hóa, phong tục tập quán, tín ngưỡng, nghi lễ, ẩm thực… Tất cả nhữnh yếu tố này tạo cho đô thị cổ Hội An dáng vẻ riêng đậm nét xưa.
            


chùa Cầu
























Chùa Cầu là viên ngọc giữa lòng thành phố, tuy nhỏ bé nhưng chứa đựng nhiều thăng trầm dưới mái ngói âm dương huyền bí. Cầu xây dựng vào cuối thế kỷ 16 và được gọi là cầu Nhật Bản. Năm 1719, khi chúa Nguyễn Phúc Nguyên đi ngang đây, ông đã đặt cho cầu ba chữ Lai Viễn Kiều. Ở giữa cầu có một ngôi miếu nhỏ thờ Huyền Thiên Đại Đế, thời xưa, hai bên cầu là nơi mua bán sầm uất.

Nhà cổ 77 Trần Phú: ngôi nhà hình ống điển hình, giữa sân nhà có các vách gỗ bao quanh được chạm khắc sống động.
Nhà cổ số 80 Nguyễn Thái Học là tiệm thuốc Bắc Diệp Đồng Nguyên, chủ nhà có một bộ sưu tập gốm cổ có giá trị.

Nhà cổ 101 Nguyễn Thái Học, phòng khách là một công trình chạm trổ tinh vi. Ở trần có vỏ cua có trang trí hình hai bao kiếm vắt chéo rất lạ mắt.

Nhà thờ họ Trần 21 Lê Lợi, là nhà thờ của gia tộc nên rất kín cổng cao tường.

Hội quán Quảng Đông thờ Quan Công nằm trên đường Trần Phú.

Hội Quán Trung Hoa thờ bà Thiên Hậu.

Hội quán Phúc Kiến xây dựng năm 1857 cũng thờ Thiên Hậu.

Hội quán Hải Nam là nơi thờ 108 Hoa kiều chết oan dưới thời vua Tự Đức.

Hội quán Triều Châu hay còn gọi là chùa ông Bổn ở đường Nguyễn Duy Hiệu. Hội quán nhỏ, xây dựng tỉ mỉ, khởi công năm 1845 với vật liệu đưa từ Trung Quốc sang. Miếu thờ Phục Ba tướng quân.

Nhà trưng bày gốm sứ mậu dịch Hội An nằm trên đường Trần Phú. Đây cũng là một căn nhà cổ đẹp được trùng tu với sự đóng góp của đại học Chiêu Hoà, Nhật Bản. Nơi đây trưng bày những cổ vật vớt lên từ năm 1993 trong chiếc tàu chìm từ 400 năm trước ngoài biển Hội An. Con tàu này chở gốm Việt Nam xuất khẩu, gốm Chu Đậu.

Nhà trưng bày văn hóa Sa Huỳnh, có những hiện vật cổ như chum gốm chôn tro người chết, nữ trang, vũ khí…


(*)Tham quan làng lụa Quảng Nam Silk  tại số 28 - Nguyễn Tất Thành, phường Tân An, Hội An
Nơi đây được xem là điểm hấp dẫn của văn hóa Xứ Quảng silk, văn hóa giao dịch/ứng xử đương đại, văn hóa dịch vụ du lịch - thương mại mới...không gian yên tĩnh gần gủi thiên nhiên và tận mắt chứng kiến thợ thủ công làng nghề được tái hiện 100 năm về trước trên nền tiếp biến văn hóa truyền thống góp phần quan trọng để hưng khởi nghề tơ lụa Quảng Nam.

( xem thêm )Bảo tàng sống trong lòng di sản sống 



Không gian làng nghề
công cụ dệt lụa


Bảo tàng Lịch sự văn hóa Hội An nằm trong khuôn viên chùa Ông thờ Quan Công và chùa Bà - thờ Quan Âm. Chùa khởi xây từ thế kỷ thứ 17 và đã qua nhiều lần trùng tu.
    Bãi tắm Cửa Đại
    Bãi tắm Cửa Đại
    Bãi tắm Cửa Đại: thuộc phường Cẩm An, thành phố Hội An. Cửa Đại nằm cách đô thị cổ Hội An 5km về hướng Đông. Đây là bãi tắm lý tưởng, có bãi cát trắng mịn, nước trong xanh, sóng nhỏ và luôn được mặt trời chiếu sáng. Cửa Đại là nơi thích hợp để xây dựng khu du lịch với nhiều loại hình hấp dẫn như thể thao trên biển, tắm biển và nghỉ dưỡng.

      Hội An là một nơi hiếm hoi mà khách sạn thường xuyên đông khách. Là thành phố du lịch, đặc biệt thu hút du khách nước ngoài nên Hội An không thiếu các khách sạn tiện nghi, ngay trung tâm thành phố giá phòng khá cao, nhưng khó có phòng trống. Vào mùa cao điểm nên tìm phòng xa khu trung tâm như đường Huỳnh Thúc Kháng, đoạn gần bến xe, đường Thái Phiên.
      Có nhiều nhà trọ sạch sẽ không kém khách sạn, nhưng giá lại rẻ hơn nhiều.
      Nhà khách cũng có nhiều phòng, giá rẻ, gần điểm bán vé tham quan.
      Đến Hội An có thể mua bánh in, bánh đậu xanh, bánh ít lá gai. Tương ớt Hội An là món đặc biệt, cay nồng lại thơm.
      Hội An có nhiều nhà hàng, quán ăn chủ yếu phục vụ khách Tây tập trung ở khu phố cổ Trần Phú, Bạch Đằng….. Đường Trần Phú là con đường tập trung quán bán cao lầu, giá cũng không quá đắt. Cao lầu là món mì đơn giản như mì Quảng, ít nước lèo, mì trộn cùng rau, thịt, tôm, sợi cao lầu làm bằng bột gạo Hội An, ngâm nước tro từ củi tràm ở cù lao Chàm, nhất là phải dùng nước từ giếng Bá Lễ, sợi mì mới dai đúng điệu, và mới đúng là món cao lầu đặc sản tại Hội An.
      Các quán hàng cao lầu chỉ để dành phục vụ du khách, riêng dân Hội An không ăn ở những nơi này, họ chuộng hàng gánh lề đường, giá rẻ, ngon và nổi tiếng không kém hàng quán to.



      Hội An còn đặc sản bánh tráng đập ăn cùng hến trộn. Do nhiều người Hoa tập trung sinh sống nên Hội An còn nổi tiếng với bánh bao và bánh vạc. Hai loại bánh này đều có nhân tôm thịt, nhưng ngon đặc biệt hơn là nhờ ngâm bột bằng nước giếng Bá Lễ và chấm bằng nước chấm chính hiệu do người bán bánh làm ra.

        Từ Thành phố Đà Nẵng đi về Hội An có hai hướng. Một là đi theo quốc lộ 1 về phía Nam khoảng 27km đến đường Vĩnh Điện rồi rẽ trái thêm 10km. Vào Hội An theo đường Huỳnh Thúc Kháng có thể ghé thăm Tháp Chàm Bằng Anh ở Vĩnh Điện.

        Con đường thứ hai gần hơn, vắng hơn, đi từ Trung Tâm Đà Nẵng qua cầu sông Hàn, vào tỉnh lộ Đà Nẵng - Hội An, ghé thăm Ngũ Hành Sơn, đến Hội An khoảng 30km.

        Xe bus từ Đà Nẵng đi từ bến xe bus nội tuyến.

        Hội An có đầy đủ các dịch vụ giao thông phục vụ du khách như xe bus, taxi, xe ôm, xích lô, du khách cũng có thể thuê xe máy, xe đạp để tự do dạo quanh Hội An thăm khu phố cổ. Nhưng thú vị nhất với du khách đến thămHội An vẫn là đi bộ vòng quanh khu phố để cảm nhận nét đặc biệt của nơi này.

        • Hội An rất thú vị vào sáng sớm, đường phố vắng lặng, những người dân Hội An chuẩn bị bắt đầu ngày mới, không có ánh đèn điện, người bán người mua tấp nập thân tình
        • Cũng có thể đi dạo Hội An ban đêm trong những ngõ ngách thanh tịnh của phố cổ.
        • Nên đến Hội An vào ngày rằm, 14 âm lịch, lúc này có Đêm phố cổ, cấm xe máy, đèn điện, nhà nhà đốt đèn lồng, có phố đi bộ, hát dân ca, hò xứ Quảng…
        • Hàng đêm ngay Bến Bạch Đằng có thuyền văn hóa dạo quanh sông, hòa tấu nhạc dân tộc.
        nguồn Chudu24
        (*) có bổ sung thêm tụ điểm tham quan