Thứ Năm, 31 tháng 10, 2013

Đắc nhân tâm

Chiếc Bánh

Một cậu bé than thở với bà nội về đủ thứ chuyện tồi tệ ở lớp học, ở nhà và cả những khó khăn trong học tập, những chuyện phức tạp, khó khăn khác trong cuộc sống… mà hàng ngày cậu phải đương đầu.
Trong lúc đó, bà nội của cậu đang cặm cụi trong bếp để chuẩn bị nướng một chiếc bánh. Bà nội nhờ cậu bé giúp mình một tay.
- Cháu lấy giùm bà chai dầu ăn nhé! – Bà nội nói.
- Vâng! Chai dầu ăn của bà đây ạ!
- Cháu thấy mùi vị của nó thế nào?
- Ôi! Khiếp quá! Mùi vị gì mà béo ơi là béo!
- Bây giờ cháu lấy cho bà mấy quả trứng và đập bỏ vào tô rồi quấy đều lên.
Cậu bé nhanh nhẹn giúp bà.
- Cháu thấy mấy quả trứng có mùi vị thế nào?
- Mùi vừa ngậy ngậy vừa tanh tanh, rất khó ngửi.
- Cháu có thích nếm thử bột mì không?
- Cháu thấy nó chẳng có mùi vị gì hấp dẫn cả, lại làm cháu suýt nữa bị sặc.
- Cháu thêm vào đây cho bà ít muối.
- Bà ơi! Muối sao mà mặn quá?
- Bây giờ, cháu rắc vào đây thêm một ít tiêu nữa.
- Mùi tiêu cay nồng làm cháu chảy cả nước mắt!
- Cháu nói đúng đấy! Nhưng nếu không có tất cả những thứ nguyên liệu như vừa rồi thì bà cháu mình không thể nào làm được một chiếc bánh ngon tuyệt như cháu đang thấy đâu!
Vâng, cuộc sống của chúng ta cũng như vậy! Chắc bạn đã từng rất nhiều lần than phiền về đủ thứ chuyện khó khăn, những sự vật, sự việc phức tạp mà bạn phải đương đầu hàng ngày, phải không?
Mỗi sự vật, sự việc xảy ra hàng ngày trong cuộc sống quanh ta đều có lý do riêng và đều chứa đựng một ý nghĩa sâu xa của riêng nó. Liệu bạn cứ than trách về chúng hay là bạn biết sử dụng chúng như những thứ “nguyên liệu” cần thiết để làm nên “chiếc bánh” ngon tuyệt, tất cả đều tùy thuộc vào chính bạn mà thôi!
Nguồn: Sưu Tầm

Thứ Tư, 30 tháng 10, 2013

Y tế

 Y đức đang ở đâu?


Từ vụ việc bác sĩ Nguyễn Mạnh Tường ném xác phi tang làm rúng động dư luận trong những ngày qua, mới đây một Chánh thanh tra Sở Y tế Kon Tum cầm cuốc rượt và bổ vào đầu phụ nữ, dư luận đặt ra câu hỏi: "Phải chăng đạo đức ngành y đang đi xuống?"
Liên tục các vụ việc đau lòng liên quan đến ngành Y, cụ thể là những người làm việc trong ngành y, khiến dư luận từ nghi ngờ đến mất niềm tin vào các dịch vụ y tế hiện nay.
Dư luận chưa hết bàng hoàng về vụ nhân bản kết quả xét nghiệm, kế đến là bác sĩ vứt xác bệnh nhân xuống sông để phi tang, rồi ba cái chết oan uổng của trẻ sơ sinh gây ra bởi sự tắc trách của cán bộ y tế và nay lại có thêm một Chánh thanh tra Sở Y tế cầm cuốc rượt đuổi và bổ vào đầu một phụ nữ vì tranh chấp đất đai. Những vụ việc này không phải là cá biệt mà trước đây, báo chí đã phản ánh không ít vụ việc tương tự. Điều này cho thấy, y đức trong một bộ phận cán bộ ngành y đã xuống cấp trầm trọng và đã đến mức khó có thể chấp nhận được.
-image-1383189441548

Những mẫu xét nghiệm khác tên nhưng giống hệt kết quả ở Bệnh viện Đa khoa Hoài Đức (Hà Nội).
Trong vụ việc "nhân bản" hàng nghìn kết quả xét nghiệm ở Bệnh viện Đa khoa huyện Hoài Đức (Hà Nội), thật không thể tưởng tượng nổi là các “lương y” có thể làm ăn trên tính mạng của người khác một cách vô tâm như vậy. Thế nhưng, ba người dũng cảm dám nói lên sự thật để bảo vệ lẽ phải, cái đúng đã được Sở Y tế Hà Nội tôn vinh, khen thưởng chiếu lệ, hay như dư luận lên án là "bôi bác". Liệu rằng, trong ngành y còn nhiều người có sự can đảm như vậy không? Họ có dám vì lợi ích cộng đồng, vì lương tâm người thầy thuốc mà tố cáo những việc làm sai trái của đồng nghiệp hay không? Câu hỏi sẽ làm nhiều người suy ngẫm, day dứt.
Trao đổi với phóng viên về vụ việc thẩm mỹ viện Cát Tường, Đại biểu Quốc hội Bùi Thị An (đoàn Hà Nội) nhận định: "Một số cán bộ trong ngành y có sự xuống cấp đến cực điểm rồi và không thể xuống cấp hơn được nữa. Vụ việc ở thẩm mỹ viện Cát Tường phải có giải pháp mang tính chất đột phá ngay, khống chế luôn  sự xuống cấp về y đức của một số cán bộ và phải xử lý thật nghiêm".
 -image-1383189424972
Người cầm cuốc (đội mũ bảo hiểm đỏ) được cho là ông Hoàng, Chánh thanh tra Sở Y tế Kon Tum bổ vào đầu bà Trâm.
Và vụ việc mới đây nhất là một Chánh thanh tra Sở Y tế Kon Tum cầm cuốc rượt đuổi và bổ vào đầu bà Trâm vì mâu thuẫn tranh châp đất đai giữa hai gia đình. Người ta đặt câu hỏi, chuyện thượng cẳng chân, hạ cẳng tay có thể xảy ra ở chốn chợ búa, nay lại xảy ra với một cán bộ, một chánh thanh tra làm việc trong ngành y thì còn biết tin vào ai? Ai sẽ đứng ra bảo đảm tính mạng, sức khỏe cho người dân?
Và câu "Lương y như từ mẫu" vốn gắn liền với ngành y nay có còn giá trị?
 Hồng Long (ĐSPL)

Thứ Hai, 28 tháng 10, 2013

Lê Uyên và Phương

Chuyện tình Lê Uyên và Phương

Lý do những cặp vợ chồng nổi tiếng giữa đường đứt gánh vẫn là câu hỏi lớn với người ái mộ.

Lê Uyên và Phương và kỷ niệm trong chiều
Lê Uyên Phương sinh ngày 2/7/1941, tại Đà Lạt. Tên khai sinh của ông là Lê Văn Lộc. Trước đó cha mẹ ông đặt là Lê Minh Lập, nhưng do sự cẩu thả của nhân viên hộ tịch, trở thành Lê Minh Lộc, rồi cuối cùng thành Lê Văn Lộc. Nhạc sĩ bắt đầu sáng tác năm 1960 với ca khúc đầu tiên Buồn đến bao giờ, được viết tại Pleiku, khi ông dạy học tại đó và ký tên là Lê Uyên Phương. Bút danh này được ông lấy chữ lót tên mẹ là Công Tôn Nữ Phương Nhi ghép với tên người tình đầu tiên là Uyên mà thành.
Le-Uyen-va-Uyen-Phuong-3-resiz-7124-1674
Trời phú cho Lê Uyên Phương năng khiếu trong lĩnh vực viết ca khúc nhưng lại bắt ông gánh chịu căn bệnh hiểm nghèo: nhiều khối u mọc đầy cơ thể. Ông không nói ra và  người khác cho rằng ông bị ung thư xương, sẽ giã từ cõi đời bất cứ lúc nào. Chính nỗi đau này tạo cho âm nhạc của Lê Uyên Phương những nét riêng, như tiếng thét gào, buồn da diết.
Năm 1968, định mệnh mang đến cho Lê Uyên Phương một người con gái Hà Nội, gốc Hoa (cha Hải Nam, mẹ Triều Châu). Cô tên là Lâm Phúc Anh, sinh năm 1952. Gia đình của Lâm Phúc Anh thuộc dạng giàu có ở vùng Chợ Lớn, họ là chủ một hãng xe chạy đường Sài Gòn ra các tỉnh miền Trung. Vì có tiền của, Lâm Phúc Anh được học trường Virgo Maria (ở Đà Lạt) - một trường Tây sang trọng lúc bấy giờ.
Lâm Phúc Anh xinh đẹp, đài các, rất lãng mạn mà đầy cá tính. Cô có năng khiếu âm nhạc. Năm 1968, tròn 16 tuổi, Phúc Anh gặp thầy dạy triết và Việt văn - Lê Uyên Phương - lớn hơn mình 11 tuổi - ở nơi thành phố sương mù. Nhìn dáng vẻ và khuôn mặt đầy chất nghệ sĩ của ông, Lâm Phúc Anh trúng tiếng sét ái tình đánh khi trông thấy dáng vẻ và gương mặt đầy chất nghệ sĩ của thầy giáo. Khi biết Lê Uyên Phương mắc bệnh nan y, Lâm Phúc Anh càng yêu ông tha thiết.
Gia đình Lâm Phúc Anh ra sức ngăn cản nhưng cô gái bất chấp tất cả. Cha mẹ cô dùng biện pháp cuối cùng là đưa Phúc Anh về Sài Gòn để chia cách họ. Không chịu nổi nỗi nhớ, Lê Uyên Phương thường tới Sài Gòn và nơi họ thường xuyên gặp gỡ nhau là nhà ga xe lửa. Chính thời gian này, Lê Uyên Phương cho ra đời một trong những ca khúc bất hủ của ông - Khi loài thú xa nhau.
Lâm Phúc Anh tâm sự: “Tôi yêu Lê Uyên Phương vì tài năng, sự hiền lành, đạo đức và tấm lòng nhân ái, rộng lượng của anh. Nhưng tha thiết hơn cả là con người nghệ sĩ và căn bệnh hiểm nghèo mà anh mắc phải. Cuộc tình của chúng tôi rất đẹp nhưng cũng rất đau đớn bởi không biết ngày nào đó sẽ vĩnh viễn mất nhau vì cái chết luôn rình rập”.
Cặp đôi Lê Uyên Phương và Uyên đã mang đến luồng gió mới cho âm nhạc Việt Nam trong thời kỳ đó.
Cặp đôi Lê Uyên và Phương đã mang đến luồng gió mới cho âm nhạc Việt Nam trong thời kỳ đó.
Năm 1969, Lê Uyên Phương và Lâm Phúc Anh chính thức chung sống và bắt đầu cuộc đời ca hát, nhanh chóng trở thành đôi song ca nổi tiếng. Lâm Phúc Anh không muốn lấy tên thật của mình hay bất cứ nghệ danh nào khác. Cô muốn mình là Lê Uyên để cùng với Phương gắn kết suốt đời. Tên gọi "Lê Uyên và Phương" ra đời từ đó. Sau lần xuất hiện đầu tiên tại quán Thằng Bờm của phong trào du ca, Lê Uyên và Phương được người yêu nhạc đón nhận một cách nồng nhiệt, coi đó như làn gió mới thổi vào đời sống nghệ thuật trong thời điểm chiến tranh ngày càng khốc liệt. Những ca khúc mà đôi vợ chồng sáng tác, biểu diễn ghi đậm dấu ấn vào lòng người nghe, điển hình là Khi loài thú xa nhau, Bài ca hạnh ngộ, Còn nắng trên đồi, Dạ khúc cho tình nhân, Lời gọi chân mây, Vũng lầy của chúng ta… Lê Uyên và Phương có với nhau hai người con gái là Lê Uyên Uyên và Lê Uyên My. Năm 1979 họ rời Việt Nam sang Hoa Kỳ, định cư tại California.
Lê Uyên và Phương chia tay năm 1984, sau gần 15 năm chung sống. Nhiều người cho rằng phần lỗi hoàn toàn thuộc về Lê Uyên. Thực, hư thế nào không rõ, nhưng chắc chắn ngay sau đó, Lê Uyên đã có thời gian chung sống với một người đàn ông khác. Nhưng cuộc chung sống đầy tai tiếng này không như ý của Lê Uyên. Sau đó cô lại quay về với Phương và tái kết hợp trong lĩnh vực ca hát ở hải ngoại. Năm 1999, Phương qua đời ở tuổi 51.
Lê Uyên Phương để lại cho đời hơn 40 tác phẩm. Số lượng tuy không lớn nhưng chất lượng, nhất là những gì đã được Lê Uyên và Phương thể hiện thì rất khó bị lãng quên.


Theo Duyên Dáng Việt Nam

Thứ Sáu, 25 tháng 10, 2013

không dám từ chức mà cứ lấp liếm ?

Bộ trưởng Bộ Y tế nên từ chức!

Thứ Tư, 23 tháng 10, 2013

Ví đó là em

VÌ ĐÓ LÀ EM

Chỉ có kẻ nào yêu mà không mong được yêu trả lại, mới chắc chắn là mình thật yêu ai hơn tất cả mà thôi.
(Meilhan )

Thứ Ba, 22 tháng 10, 2013

"Thế mới biết báo chí nhân đạo cỡ nào!"

Báo chí la làng cháy chợ, cứu trợ bợ bánh tráng…


Lú lụt ở phố cổ Hội An
Gần đây, chuyện cứu trợ đểu, cứu trợ không đúng địa chỉ, cứu trợ chiếu lệ, ăn gian quà cứu trợ nghe ra bùng phát dữ đội, và báo chí trong nước đưa tin phản ảnh cũng hết lời gay gắt. Mới đọc, mới nghe, cứ nghĩ báo chí trong nước đã tiến bộ, đã công tâm, dám đưa tin sự thật… Nhưng, ngẫm lại, thật ra, đây là trò vừa đánh trống vừa la làng của báo nhà nước không hơn không kém. Cố tình đưa tin cho vấn đề trở nên bi thảm, kịch tính và sau đó lại quay sang xét nét, vạch lá tìm sâu, đó là kiểu làm việc của báo nhà nước chăng?
Đương nhiên, khi đưa ra vấn đề này, người viết có đủ cơ sở, bằng chứng để khẳng định đây là trò chơi vừa đánh trống vừa la làng, a dua hốt bạc của báo chí nhà nước nhân dịp bà con miền Trung bị thiên tai, đau khổ. Nếu không tin, bạn đọc vui lòng đọc lại báo Tuổi trẻ, phần tin tức về lũ lụt miền Trung sau bão Wutip, đặc biệt là tin Hội An ngập lụt. Những tấm ảnh trên báo đều là ảnh trận lụt năm 2010 trên đường Nguyễn Thái Học, Hội An. Vì cho đến thời điểm bây giờ, sau hai trận bão lớn ở miền Trung, đường Nguyễn Thái Học, Hội An chưa bị ngập lụt sâu đến mức độ của tấm ảnh 2010 chụp. Thậm chí, con đường này chỉ bị nước thủy triều dâng mỗi chiều, ngập đến mắt cá chân. Rõ ràng, đây là tấm ảnh láo!
Và trên các báo khác, tin về lụt Hội An cũng hoàn toàn không chính xác. Đó là chưa muốn nói đến chuyện cứu trợ. Hễ cứ có một đoàn cứu trợ nhỏ, về tặng mấy gói mì tôm, mấy lít nước mắm, nửa ký đường thì báo chí nhảy vào cuộc rùm beng, loan tin đoàn này, cơ quan nọ đã đến tận nhà, trao quà cho bà con, tỉnh cảm sướt mướt, nước mắt chẹp nhẹp… Nhưng trên thực tế, những tấm hình chụp cũng chỉ là hình dựng, phóng viên theo chân hoặc dắt nhà cứu trợ đến một nhà nào đó, đạo diễn tặng quà để chụp hình, người được cho quà cũng thấy vui, dù là không biết bên trong có gì, cũng mừng mừng tủi tủi, kẻ cho quà cũng cảm động, thậm chí rưng rưng nước mắt, thế là có bức ảnh đẹp, gây hiệu ứng…
Chuyện này diễn ra như cơm bữa trong làng báo, lẽ ra không cần bàn. Nhưng, xét cho kĩ, đó là chuyện rất cần bàn! Chuyện là thế này, sáng nay, bà bạn Sài Gòn của tôi bất ngờ xuất hiện ở miền Trung, gọi điện mời tôi đi cà phê, lúc này tôi đang ở Hà Tĩnh, bà bạn cho biết là bà đang ở Hội An, Quảng Nam, vài hôm nữa sẽ ghé Quảng Bình, tiện thể mang món quà cứu trợ đến Lệ Thủy, trao cho vợ con tôi. Tôi nghe hơi chưng hửng, không hiểu bà bạn có ý gì, vì nhà tôi không hề bị lột mái, cũng không có thiệt hại gì nặng, chỉ gãy đổ mấy cái cây. Như vậy thì có gì mà cứu trợ. Nhưng tôi cũng cám ơn bà bạn và hẹn gặp sau, định bụng lúc đó sẽ giải thích chứ bây giờ giải thích ngay thì làm bà bạn mất lửa… cứu trợ!
Đến trưa, bà bạn lại gọi điện thoại, than phiền thất vọng, tôi hỏi vì sao lại thất vọng. Bà nói nghe tin Hội An bị ngập lụt nặng, dân tình đói khổ, rồi đây là cái rốn bão, mọi thứ đều xác xơ nên mới mang tiền ra cứu trợ. Ra tới nơi thì ngỡ ngàng nhận ra rằng không chừng Hội An cứu trợ cho bà cũng nên, vì họ quá giàu, nhà cửa an toàn, đâu có ai bị gì! Tôi an ủi bà bạn cố gắng đi những vùng phụ cận thử xem sao. Bà này thở dài, nói rằng cũng vậy thôi, do báo chí thổi bùng lên làm cho ai cũng có cảm giác Quảng Nam đói đến nơi, quà cáp đổ xô tìm về xứ Quảng, trên thực tế chẳng đến mức như vậy!
Tại sao lại có chuyện tréo ngoe như thế? Lẽ ra báo chí đưa tin sai, cơ quan chính quyền địa phương phải đính chính, thậm chí phản đối mới đúng chứ? Không đâu, thậm chí, những phóng viên đưa tin thổi phồng bi kịch như vậy, năm sau ghé về, sẽ được nhà cầm quyền địa phương sốt sắng đón chào, tay bắt mặt mừng, bia rượu ê hề, không chừng có thêm món chân dài mắt lá răm ăn dặm chở khuya nữa là đằng khác!
Vì chí ít, phóng viên này đã giúp cho giới quan chức địa phương vừa nhận được hàng cứu trợ, mà một khi dân không bị gì nặng thì đương nhiên quà cứu trợ vào tay các quan, chia nhau mà nhậu chứ mà lị! Lại vừa được miễn một khoản nộp ngân sách nhà nước trong năm sau vì năm này gặp phải thiên tai. Thế thì còn gì thích bằng, có mà dại mới đính chính, không chừng còn bỏ phong bì cho phóng viên này nói quá “một tí” cho nó ngọt nữa là đằng khác!
Về phía tòa soạn, gì thì gì, tin phải hot. Cứ dựa trên nguyên tắc hot hot hot… mới phát hành, mới trụ vững trong cái thời thị trường chen chúc thằng mạnh húc thằng yếu, thằng có thế đạp đầu thằng cô thế. Chính vì thế, việc phóng viên dùng hình lụt 2010 minh họa cho bài lụt 2013 là chuyện không có gì để bàn, miễn sao bài nó hot là được tất. Bất quá thì nói đó là hình minh họa, thế thôi!
Và cũng nhờ những bài báo bé xé cho to, bi kịch hóa cấp số nhân của báo chí, nhân dân mủi lòng, nhịn ăn mà cứu trợ. Đến lúc này, lại có thêm mảng tin cứu trợ, và lại cố gắng vạch lá xem sâu chỗ nào đó chia cứu trợ không đều mà không biết điều với nhà báo, đánh một quả! Chứ thử nghĩ, có chỗ nào là chia quà cứu trợ đàng hoàng, tử tế, có chỗ nào mà quan chức địa phương không chấm mút cứu trợ, không cắt xén tàn bạo quà cứu trợ? Thế sao phóng viên chỉ đưa tin vài nơi, mà toàn là những nơi không đáng kể, còn lại, đâu đâu cũng “lá lành đùm lá rách”, nước mắt bèm lem…!
Bởi vì đơn giản, những chỗ biết điều thì phóng viên bỏ qua, những chỗ không biết điều thì phóng viên đánh cho mày chết! Cuối cùng, chuyện cứu trợ trở thành trò tung hứng của báo chí nhà nước với các quan chức địa phương, kẻ la làng chợ cháy, kẻ bợ bánh tráng bỏ chạy, chỉ có dân đen là đứng lại với gương mặt ngơ ngác, không hiểu ai cháy, cháy ai và bánh tráng nhà mình bị bợ lúc nào… Thế mới biết là báo chí nhà nước nhân đạo cỡ nào!

By VietTuSaiGon's blog

“Tức nước vỡ bờ”

Những cái túi nước nổi giận


Ông bà có câu “tức nước vỡ bờ”. Câu này ám chỉ về tâm lý và đối nhân xử thế, đừng để chuyện gì vượt quá giới hạn chịu đựng ủa đối phương cho dù đối phương đứng ở vị trí nào chăng nữa, cũng phải biết giữ trung dung… Nhưng không, trong hiện tại, chuyện tức nước vỡ bờ là chuyện rất cụ thể, không ám chỉ, không bóng bẩy mệt đầu như thời xưa đâu. Chỉ cần nói ‘tức nước vỡ bờ” thì lo mà cuốn gói, co giò chạy trối chết, nếu không chạy thì chết, nếu không tin, nhìn lại gần một ngàn cái túi nước treo khắp Việt Nam với cái tên khá mĩ miều “đập thủy điện” thì sẽ hiểu ngay!
Tỉnh Bình Dương là một tỉnh được mệnh danh là an toàn nhất Việt Nam, ít có thiên tai nhất Việt Nam, thậm chí, đọc lại lịch sử, dường như tỉnh này có cái tên Bình Dương cũng vì đặc điểm ít thiên tai, hiền hòa của nó. Cũng chính vì đặc điểm này mà rất nhiều khu công nghiệp mọc lên ở đây, mảnh đất này mau chóng trở thành trung tâm công nghiệp của quốc gia. Thế nhưng mấy ngày gần đây, tin huyện Bến Cát, Bình Dương bị ngập lụt làm cho không ít người hoang mang.
Nói đến hoang mang thì người Việt có cả ngàn lẻ một lý do để hoang mang, sống trên đất nước cờ đỏ sao vàng này, nếu không biết hoang mang thì e rằng chưa biết làm người. Nhưng mà hoang mang vì lũ lụt thì chuyện hơi hiếm. Vì người Việt vốn quen với thiên tai, thậm chí người Tây Nam Bộ sống chung với lũ chẳng khác nào người miền Trung sống chung với bão lụt. Chuyện ngập lụt có gì là lạ, có gì mà hoang mang?
Nhưng mà lạ đấy, vì lụt thường niên trước đây ở Tây Nam Bộ và Trung Bộ là lụt do thiên nhiên gây ra, có thể dữ dội, ngập nhà cửa, ruộng đồng, cũng có thể lụt vừa phải, mang một lớp phù sa về đắp thêm cho đồng ruộng, giúp cho mùa màng bội thu. Nhưng đó là chuyện xưa rồi, chuyện bây giờ, thiên tai lúc nào cũng kèm theo nhân họa, cái này mà không hoang mang mới là lạ!
Nếu như trước đây, việc lụt lội chỉ đơn thuần do nước ở thượng nguồn đổ về với lưu lượng lớn, trán vào ruộng đồng, ngập nhà ngập cửa, họa hoằng lắm mới có trận lụt năm Thìn 1964, lở núi Cà Tang ở Quảng Nam, cuốn mất một ngôi làng dân tộc thiểu số người Tà Ôi. Nhưng khi tìm hiểu kĩ, thì hiểu ra cũng do nhân họa, vì núi Cà Tang bị người thiểu số ở đây đốt rừng dẫn đến cháy trụi, trơ đất trống đồi trọc, đến mùa mưa, nguyên một quả núi lở lói khiến cho ngôi làng Tà Ôi trôi tuột xuống dòng nước xoáy, mất dấu.
Bây giờ, trung bình mỗi người dân miền Trung đang mang trên đầu mình hơn 30 mét khối nước. Chỉ riêng Quảng Nam, Đà Nẵng, Huế và Quảng Trị, nếu chia bình quân đầu người của gần 14 triệu dân cho 70 hồ đập thủy điện lớn, nhỏ với dung lượng từ vài trăm triệu khối đến vài tỉ khối (trong tình trạng nước ổn định, những lúc cần xả đập thì nước lên cao gần gấp ba lần ổn định) thì mỗi người dân phải chịu hơn 50 khối nước treo lơ lửng trên đầu. Thử hình dung với một dải đất tương đối hẹp, một bên là núi rừng, hồ chứa và một bên là biển, khi 50 khối nước đó đồng loạt xổ xuống đầu từng người dân thì cái biển nước miền Trung sẽ ra sao?
Và người dân hoang mang khi nghe tin ngập lụt Bình Dương là hoàn toàn tỉnh táo, sự hoang mang này không phải là sự mất bình tĩnh hoặc sự dao động của người thiếu hiểu biết mà đây là sự phân tích, tính toán kĩ lưỡng, “trông voi mà soi mình”, trông người mà ngẫm đến ta. Một xứ sở vốn không bao giờ biết thiên tai, ngập lụt là gì, thế mà đùng một cái, lụt xối xả, người dân không kịp dọn đồ, tài sản trôi, heo gà chết, người người vật vã, khóc lóc… Thử hỏi, làm sao mà dân các miền quen chịu thiên tai không thấy lo?
Riêng miền Trung, thiên tai mỗi năm đã ngốn vài chục mạng người, có năm lên cả trăm mạng người, nhà cửa, tài sản mất đi con số hàng chục ngàn, hàng trăm ngàn tỉ đồng. Đó chỉ mới là thiên tai, còn nhân họa thì miễn bàn, vì với kiểu xây dựng rút ruột tận cùng, triệt để hiện nay, cứ mỗi công trình mọc lên thì các quan tỉnh, quan huyện giàu ra, trơn da láng thịt… Thử hỏi, có bao nhiêu cái hồ chứa, bao nhiêu cái đập thủy điện đảm bảo an toàn và tin chắc là không bị vỡ? Và với kiểu làm việc tắc trách, vô lương tâm, người trực cống xả mà uống rượu say, đợi đến khi nước vượt ngưỡng thì xả vô tội vạ, làm trôi cả một thôn như trận lũ năm 2010 ở Đại Lộc, Quảng Nam, do thủy điện A Vương xả đập khối lượng quá lớn dẫn đến ngập lụt, bùn non dày cả mét… Như vậy, người dân làm sao dám tin là mình an toàn?
Và một khi có cả chục cái thủy điện móc trên một nhánh sông, hệ quả của nó sẽ là các thủy điện này thi nhau tích nước vì nguy cơ khan hiếm nước có thể diễn ra, thậm chí sẽ có tranh giành trong việc tích nước. Tích cho nhiều, đến khi có báo động đỏ, mưa lũ kéo về thì mạnh ông nào ông nấy xả, vì sợ vỡ đập (bởi hơn ai hết, các ông này thừa biết mối nguy vỡ đập do xây dựng không đạt chất lượng, do rút ruột, chung chi cho các cấp…). Cuối cùng, khi mà hàng chục cái thủy điện đồng loạt xả nước trên một con sông để cứu lấy mình thì chắc chắn là phải có một vài ngôi làng chịu trận, mất dấu, hy sinh cho công cuộc cứu thủy điện của họ. Người dân bao giờ cũng là người chịu rủi ro đầu tiên và nhận may mắn cuối cùng, chịu thiệt thòi tiên phong và nhận quyền lợi cuối cùng (nếu có!).
Đến đây, có lẽ không cần bàn thêm về nỗi hoang mang của nhân dân khi nghe tin ngập lụt ở Bình Dương. Vấn đề cần bàn là tức nước vỡ bờ. Như chuyện những cái túi nước nổi giận trên đầu nhân dân đã đi vào hiện thực thì bao giờ những cái túi nước bất bình trong nhân dân sẽ đổ xòa xuống? Chuyện này nghe ra có mối tương quan, liên hệ giữa nghĩa đen và nghĩa bóng của nó – tức nước vỡ bờ!

VietTuSaiGon's blog

Thứ Hai, 21 tháng 10, 2013

“nền văn minh xe máy”

Xe máy Việt Nam “lao ngược chiều thế giới”

Có thể nói, không một quốc gia nào trên thế giới có một “nền văn minh xe máy” độc nhất vô nhị như Việt Nam.
xe may VNNói như vậy cũng không hề ngoa ngôn. Sự thật là xe máy đã tác động xấu đến toàn bộ nền kinh tế, văn hóa, quy hoạch đô thị, thói quen, đạo đức, cách sống của người dân Việt Nam chứ không chỉ là vấn đề về an toàn giao thông.
Xe máy, đối với nhiều quốc gia, được coi là một phương tiện giao thông nguy hiểm, không khuyến khích sử dụng, thậm chí bị cấm ở nhiều thành phố. Với vận tốc có thể bằng ô tô, nhưng sự an toàn lại chỉ như xe đạp, nó thực sự là một hung thần trên đường.
Tai nạn hàng ngày hàng giờ xảy ra trên khắp các nẻo đường Việt Nam đã chứng minh điều đó.
Không thể phủ nhận, xe máy, nếu xét trên góc độ tiện dụng, cơ động, linh hoạt, thì sẽ là phương tiện giao thông tuyệt vời không có đối thủ cạnh tranh. Nhưng hãy cùng nhau phân tích trên nhiều khía cạnh khác.
Quy hoạch và xe máy
Chính phủ dường như bế tắc trong việc quy hoạch đô thị. Hiện nay hạ tầng kiến trúc lôm côm, nhà ống mọc lên như nấm không có cách gì khống chế. Những ngõ sâu hun hút ngoằn ngoèo chen chúc với những chợ tạm, chợ cóc chật chội bẩn thỉu. Hàng quán thi nhau đua nở lấn chiếm lòng lề đường.
Nét đẹp đô thị của những con phố sạch sẽ phong quang với những hàng xe hơi, xe bus trật tự nối đuôi nhau là một viễn cảnh xa vời đối với các đô thị Việt Nam.
Vì sao vậy? Nguyên nhân đến từ xe máy. Chỉ xe máy mới có thể luồn lách đến mọi ngóc ngách, dẫn đến việc khuyến khích người dân làm nhà trong ngõ mà không cần tuân thủ quy hoạch theo tiêu chuẩn chung.
Thậm chí có những ngõ nhỏ tới nỗi chỉ đảm bảo cho một chiều lưu thông vẫn tồn tại như một minh chứng cho sự tiện lợi không gì thay thế được của xe máy.
Chỉ có xe máy mới có thể tùy tiện tấp vào lề đường để chủ nhân vẫn ngồi trên yên, một chân chống xuống đất, thoải mái mặc cả mớ rau, con cá cho kịp bữa cơm chiều, tạo điều kiện cho sự tồn tại của chợ tự phát, mặc cho cơ quan chức năng ra sức dẹp hàng ngày.
Chỉ có xe máy mới dễ dàng dựng la liệt ngay trên vỉa hè để mua bán trao đổi hàng hóa, chiếm hết chỗ dành cho người đi bộ. Và như vậy, xe máy trở thành rào cản cho quy hoạch đô thị hiện đại ở Việt Nam.
Phải đi xe máy trong những sáng mùa đông lạnh cắt da thịt, hoặc trong những cơn mưa trút nước tầm tã, hay những trưa hè nóng đổ mồ hôi, giữa biển xe máy san sát chen vai thích cánh, khói độc tỏa mịt mù, âm thanh đinh tai nhức óc, mới thấy hết sự khổ sở mà ai cũng phải chịu đựng.
Điều đó tác động dần dần làm cho con người mất đi sự thông cảm lẫn nhau.
Trên đường, những gương mặt hồ hởi tươi sáng hiếm dần, thay vào đó là sự cau có, bẳn gắt. Chỉ cần va quệt nhẹ là sẵn sàng lao vào sống mái. Không thiếu những vụ ẩu đả, thậm chí giết người xuất phát từ những nguyên nhân rất nhỏ mà báo chí đăng tải hàng ngày.
Khi ngồi trên xe máy, những người đàn ông không thể lịch lãm trong bộ complet, phụ nữ khó mà váy đầm dịu dàng thanh lịch. Mặc đẹp làm gì khi mà đằng nào cũng phải chùm bên ngoài chiếc áo chống nắng dài tới gót chân?
Mái tóc uốn bồng bềnh mà làm gì khi phải đội lên đầu những “nồi cơm điện” nặng nề cục mịch?
Điều này tưởng không quan trọng, nhưng lại liên quan khá nhiều đến văn hóa ứng xử.
Thật dễ hiểu. Nếu mọi người ai cũng ăn mặc đàng hoàng lịch sự thì đối xử với nhau hẳn sẽ lịch sự đàng hoàng hơn.
Thói quen và lối sống
Điều đáng lo ngại nhất là tư duy xe máy đã ăn sâu vào tâm lý của người Việt. Phần lớn người dân không thể hình dung họ sẽ sinh hoạt như thế nào nếu thiếu xe máy. Một sự lệ thuộc hoàn toàn.
Thậm chí chỉ cách 100m họ đã phải cần đến xe máy. Việc vào siêu thị mua thực phẩm sạch trở thành vô lí khi mà chỉ cần ngồi lên xe máy, phóng vèo ra chợ cóc đầu đường là có thể mua bất kỳ loại thực phẩm gì.
Thực phẩm chợ cóc thì không hề tuân thủ an toàn vệ sinh. Và hậu quả về ăn uống mất vệ sinh thì không nói ai cũng biết.
Cũng chính vì sự tiện lợi nhãn tiền của xe máy mà mọi người mất dần thói quen đi bộ. Không có cảnh đoàn người sải bước trên vỉa hè với tác phong công nghiệp hiện đại như ở các quốc gia khác. Vì thật “đáng tiếc” là ở Việt Nam xe máy có thể phóng vào tận cổng cơ quan.
Cũng không ở đâu có nghịch lý như Việt Nam khi coi chiếc xe máy không chỉ đơn thuần là phương tiện giao thông, mà trở thành của để dành, thậm chí là căn cứ để phân biệt đẳng cấp xã hội. Từ đó đẩy tới một nghịch lý tiếp theo là giá một chiếc xe máy, @, SH chẳng hạn, có thể đắt gần bằng một chiếc xe hơi loại trung bình tại các nước trong khu vực.
Việc thả nổi cho thị trường xe máy cũng đồng thời khiến cho nền công nghiệp ô tô không thể phát triển. Dẫn đến một nghịch lý khó có thể chấp nhận được nữa là, giá thành ô tô gần như đắt nhất thế giới tại một quốc gia nghèo.
Theo thống kê, mỗi năm Việt Nam có khoảng 15.000 người chết vì tai nạn giao thông. Trong đó liên quan đến xe máy là nguyên nhân hàng đầu.
Chỉ có xe máy mới dễ dàng bỏ qua đèn đỏ, luồn lách, vượt làn, phóng nhanh, vượt ẩu… Điều tệ hại là, sự vi phạm giao thông công cộng của xe máy diễn ra quá thường xuyên, lâu ngày thói xấu thành quen thuộc đối với tất cả mọi người.
Như vậy, xe máy vô hình chung, góp phần đẩy nhanh sự xuống cấp về ý thức an toàn giao thông vốn đã quá kém của người dân Việt Nam.
Nạn giật đồ giữa ban ngày thật nhức nhối, kinh hoàng cho mọi người, nhất là phụ nữ. Chính xe máy đã đẻ ra những kẻ côn đồ cướp giật manh động đó, bởi nó là phương tiện gây án hữu dụng.
Bất kỳ sử dụng phương tiện nào khác đều không khả thi để giật đồ. Cũng có thể nói không ngoa là, nạn trộm chó cũng nhờ sự tiện lợi của xe máy mà có thể lộng hành, thay vì hoạt động nhỏ lẻ như trước.
Phóng xe ngược chiều
Giờ đây khi đã hình thành “nền văn minh xe máy”, nếu ai đó nêu ra ý tưởng “Cấm xe máy”, lập tức mọi người sẽ nhìn anh ta lạ lùng như người sao Hỏa.
Câu hỏi sẽ bật ngược lại: “Cấm xe máy thì đi bằng gì?”. Rồi viện lý do muôn thuở “nước ta còn nghèo, người dân lấy đâu ra tiền mua xe hơi”, “nhà nước chưa thể đủ tiền phát triển hệ thống giao thông công cộng để đáp ứng người dân”…
Vậy hãy nhìn sang các nước láng giềng gần nhất như Campuchia, Lào, Miến Điện…và tiêu biểu là thủ đô Yangon của Miến Điện.
Không giàu hơn chúng ta, dân trí cũng không hơn, nhưng họ đã thực hiện thành công giải pháp cấm xe máy để có được đô thị yên lành, sạch sẽ và an toàn.
Rõ ràng xe máy làm kìm hãm sự phát triển xã hội về mọi mặt. Và Việt Nam sẽ đi ngược lại với xu hướng chung của thế giới nếu còn duy trì “nền văn minh xe máy” như thế này.
Trường Giang

Chủ Nhật, 20 tháng 10, 2013

Xin chia sẽ nỗi đau buồn của gia đình, người thân Chị Xuân và Cháu bé



    Sản phụ chết vì không đưa phong bì cho bác sĩ, xảy ra tại bệnh viện đa khoa huyện Thiệu Hóa, Thanh Hóa.
    Tôi thay lời muốn nói, xin trích một số còm bức xúc sau đây :
    -thangvialy:
    Bộ trưởng y tế nên từ chức đi, từ ngày bà Tiến lên làm BT thì y đức trong các bệnh viện xuống cấp trầm trọng, bao nhiêu vụ sản phụ chết oan.
    Đám ny không phi là lương y như t mu mà là lương lo giã v lương y.
    -BS KhánhMai:
    Ông Hyppocrates sinh năm 460 chết năm 377 trước công nguyên. ông ta là người Hy lp được xem là người cha sáng lp ngành Y, là mt thy thuc Vĩ Đi ca nhân loi lúc by gi và mãi mãi đến ngày hôm nay.
    Trước khi tr thành thy thuc phi hc thut 8 li th ca v cha đ ngành Y như sau... Tôi xin th trước các v thn nam, N Apollon, Asculapius, hygiela, Panacea. Tôi nguyn s đem hết sc mình vi kh năng đ làm trn li th và li cam kết như sau. Trong 8 câu li th tôi xin nhc li có 4 câu mà ông Giám Đc Bnh Vin cn phi nh là...
    Câu 2 Tôi s chăm sóc tn tình vi người bnh, tùy theo kh năng và s phán đoán ca tôi. Tôi s tránh mi điu xu, bt công, bt v li riêng tư cho chính bn thân mình.
    Câu 4 Tôi nguyn sut đi hành ngh vô tư và luôn luôn thân thin vi người bnh
    Câu 6 Dù bt c hoàn cnh nào, tôi đt quyn li người bnh trên hết, tránh mi hành vi xu xa, c ý và đi bi nht đó là s cám d ( phong bì )
    Câu 8 cui cùng Tôi th tôi s làm trn li th trên vi mt thy thuc đ mi người mãi mãi quý trng tôi. Nếu tôi làm sai hay phn bi li li th, tôi s chu mi s đau kh sut đi. 
    Thưa cô chú bác " Thuyên tc mch i " là gì??? KM hoàn toàn không hiu ni t ng này trong khoa hc... Trường hp chết c m ln con khi sanh phn trm rt hiếm nước ngoài. Khi sn ph chuyn bng chun b sanh. Bác s phi theo dõi 24/24 thi gian chu kỳ quay đu ca bé trong bng m... Ch cn n nh bàn tay vào bng người m s biết đa tr chuyn đng bình thường hay không...a Trường hp 1 Nếu tr ngi đa bé không quay đu đúng theo hướng ca mình ca người m đ ra ngoài, trong khi nước i trong bc đa bé đã b ra quá nhiu mà đưa tr nm ngang không ra được, đa tr s b khô... Trường hp này phi m ngay lp tc đ cu c m ln con... 
    Trường hp 2 Đu đa bé quay đúng hướng đ chun b ra ngoài, nhưng bc nước không b... ch cn bác s thc hai ngón tay vào trong ca mình người m bc s b và đa bé ra theo rt d dàng..... Trường hp này chết c m ln con là trường hp th nht xãy ra... không có bác s chăm sóc, theo dõi bnh nhân nên mi xãy ra như vy.... Hãy làm đúng theo li th Hyppocrates chc năng ca mt thy thuc là mt người " M " cũng là mt người bn ca bnh nhân nhé... 
      -Lãi già vô dụng 
    Tôi tự hứa là không còm kiếc gì ở đây nữa, nhưng thấy cảnh bất công, bất nhân mà mình không lên tiếng, không ra tay thì cũng là vô lương, bất nhân vậy.
    Tôi cực lực phản đối..... đã vô trách nhiệm với nhân dân, với dân tộc, họ đã để người dân chết trong đau đớn, oan khuất mà không có biểu hiện của tình người. Kẻ vô lương, làm ác sẽ phải chết trong đau đớn gấp nhiều lần như thế và những ai làm ngơ thì hãy chuẩn bị vì tai họa sắp đến gia đình của mình.
    Xin chia sẽ nỗi đau buồn của gia đình, người thân Chị Xuân và Cháu bé. Nguyện xin Linh hồn Chị Xuân và cháu bé sớm được về Thiên Quốc.